Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiên Sư Hạ Sơn - Lưu Minh (Bản Dịch - Mới)

Trên máy bay đến Đường Hải, Lưu Minh nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy cảm thán. 

Lúc rời khỏi nơi này, anh mới chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, thời gian thoi đưa, từ một đứa nhóc ngây thơ giờ đã lột xác thành một thiếu niên trẻ tuổi. 

 Khi bố mẹ mất anh vẫn còn nhỏ, được lão bất tử nhận nuôi, còn dạy thêm tài lẻ cho. 

Ngày hôm qua, lão bất tử nói năng lực của anh cũng khá rồi, có thể xuống núi lang bạt kiếm sống, mới đưa cho anh một tấm vé máy bay. 

Còn nói gì mà, đàn ông con trai phải có chí lập nghiệp, rạng danh với đời. 

Kỳ thật nói trắng ra là không thích anh ở trên núi làm bóng đèn, hôm nay lúc lên máy bay, anh mới vào trang cá nhân của lão bất tử xem thử, thấy ông ấy đăng một bức ảnh tự sướng, trong ảnh đang khoác vai một góa phụ khoảng chừng ba mươi tuổi mỉm cười xinh đẹp kèm một dòng caption không thể giả trân hơn: Học trò đi rồi, nhớ nó quá mà! 

“Lúc trước khi sư nương mất, nói thì hay lắm bảo sẽ không tìm sư nương mới cho mình, nào ngờ không chịu được sự cám dỗ của góa phụ Trương, giờ thành sư nương mới luôn rồi, cuối cùng còn đuổi mình xuống núi, ông thầy già đúng thật có sắc quên tình”. 

“Hừm, mình đường đường là quỷ đạo thiên sư, cũng không phải không tự nuôi nổi chính mình, tùy ý tìm một nơi lập quầy bói toán hẳn là không sợ chết đói. Chờ đến ngày mình nổi danh khắp chốn, ông già đó sẽ ghen tị đến chết cho xem”. 

“Đẩy mình xuống núi thì thôi đi, đáng hận ở chỗ ông già ấy lại chỉ mua vé phổ thông cho ngồi”. 

Lưu Minh tự lẩm bẩm một mình, ngấu nghiến nhai củ cải khô trong miệng, như thể đang nhai nuốt ông thầy lão bất tử của mình cho hả giận vậy. 

“Anh ăn mặc trông cũng kỳ lạ quá nhỉ, nhìn giống như đạo sĩ vậy”. 

Ngồi bên cạnh Lưu Minh là một cô gái tuổi mới lớn, bên trên mặc một chiếc áo len dệt kim dài màu trắng đơn giản, thân dưới là váy xếp ly màu đen, mái tóc đen dài suôn thẳng buông xõa như thác nước. Đôi mắt trong veo tựa như làn nước mùa thu cùng gương mặt xinh đẹp, hàng mi dài không ngừng chớp chớp nhìn chằm chằm vào anh chàng đang ngồi bên cạnh nói chuyện vô cùng thích thú. 

Lưu Minh mặc một bộ quần áo màu đen giản dị, trông không khác một nhân viên văn phòng bình thường là mấy, ngoại trừ việc anh mang thêm một chiếc túi màu vàng trên vai, thêu hình cá âm dương cùng nhiều loại bùa chú khó hiểu, nhìn túi trông căng phồng lên, cũng không biết bên trong đựng cái gì. 

“Hừm, cô đúng thật kém hiểu biết, đạo sĩ cái gì, tôi đây là thiên sư, nhớ lại năm đó khi đạo pháp của bổn thiên sư tự luyện thành, một quyền đánh cho cao thủ viện dưỡng lão thôn Bắc run rẩy, một cước đánh cho thiên tài nhà trẻ thôn Nam khóc ầm lên, bổn thiên sư đến bãi tha ma đầu Đông đứng, mấy trăm con quỷ ở đó đến thở mạnh còn không dám nữa là”. 

Lưu Minh bĩu môi, vô cùng kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh, nhưng một cái liếc mắt này lại khiến anh phải ngây người, vừa rồi mải suy nghĩ đến ông thầy già mà không chú ý đến bên cạnh lại có cô gái xinh đẹp như vậy. 

Anh lắc đầu quên đi cơn giận bị đuổi xuống núi khi nãy, dù sao xét theo xu hướng giới tính điều đó cũng rất bình thường, giữa một ông già và một cô gái xinh đẹp, Lưu Minh chắc chắn sẽ chọn người sau. 

Phe gã ta có hơn 20 người, mỗi người 1 ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết Lưu Minh.  

“Thiên sư?” 

Trên trán Hạ Chi như xuất hiện vạch đen, vốn tính lên máy bay buồn chán muốn tìm người tán gẫu giết thời gian, không ngờ anh ta hình như hâm hấp, đây là thời đại nào rồi còn nói mình là thiên sư? Sao không bảo bản thân là Ngọc Hoàng đại đế luôn cho rồi. 

“Cô không tin hả?”, Lưu Minh trừng to mắt nhìn Hạ Chi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận