“Thực ra hôm qua đã có cách, nhưng thiếu một thứ, bây giờ tìm được rồi, có thể chữa trị giúp họ rồi”.
Lưu Minh gật đầu.
“Ha ha, tôi còn tưởng anh sẽ không đến, không ngờ lại đến sớm vậy!”
Lâm Thu Vũ khoanh hai tay trước ngực, sải bước lớn đi đến trước mặt Lưu Minh.
“Tại sao tôi không đến?”
Lưu Minh liếc nữ bác sĩ kiêu ngạo một cái.
“Bây giờ anh đừng ngạo mạn như vậy, tôi xem chốc nữa anh xử lý thế nào!”
Nói xong, Lâm Thu Vũ bước nhanh lên phía trước, hận không thể lập tức đến phòng bệnh ngay.
Vậy là bệnh viện nhân dân xuất hiện một cảnh thế này, cháu gái của ông Lâm đi trước dẫn đường, Lưu Minh ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo phía sau, ông Lâm cúi đầu khom lưng, giống như một cậu học trò đi theo sau Lưu Minh.
“Thanh niên đó là ai, lại có thể khiến ông Lâm đi theo sau cậu ta, chắc là lãnh đạo của Sở Môi Trường phải không?”
“Không thể nào, đừng nói là lãnh đạo của Sở Môi Trường, cho dù là sở trưởng của Sở Môi Trường đến, cũng không dám bày vẻ khệnh khạng với ông Lâm!”
“Tiểu thần y, là tiểu thần y!”
Trong đám bác sĩ hiển nhiên có người nhận ra Lưu Minh, người đó chính là Trần Thọ, người mà Hầu Tông Vũ mời đi khám bệnh cho Mạc Liên Y.
“Chủ nhiệm Trần, ông quen biết thanh niên đó à?”
“Đương nhiên, tôi nói với ông, y thuật của thanh niên này đúng là xuất quỷ nhập thần, lúc đó cậu ta chỉ nhìn tôi một cái đã biết tình trạng sức khỏe của tôi!”
“Thần kỳ như vậy? Hay là chúng ta mau đi xem đi!”
Trong lúc nói, đã có không ít bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo sau ông Lâm.
Đương nhiên Lưu Minh đã phát hiện ra điều này, nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn dẫn theo một nhóm bác sĩ hiên ngang đi trong bệnh viện, thu hút rất nhiều bệnh nhân vây đến xem.
Rất nhanh đã đến phòng bệnh, đám bác sĩ gần như đã chiếm hết nửa căn phòng.
“Anh Minh, anh đưa nhiều bác sĩ đến, chẳng lẽ là muốn tiến hành hội chẩn sao?”
Thạch Đầu vừa nhìn thấy Lưu Minh đến, lập tức ra đón.
“Không phải, bọn họ đến xem trò vui, bệnh của chú Thạch, một mình tôi có thể chữa được!”
Nói xong, Lưu Minh lấy ra một bộ kim châm từ trong túi vải cũ rách, đặt lên bàn, xem ra là chuẩn bị châm cứu cho hai người.
“Đợi đã!”
Nhưng lúc này, Lâm Thu Vũ gọi anh lại.
“Sao thế, Xuân Hoa?”