“Anh Minh, cảm ơn anh!”
Dù Thạch Thái Nhiên là đàn ông, nhưng vẫn bị việc làm của Lưu Minh làm cho cảm động nước mắt lưng tròng.
“Tiểu Thạch Đầu, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là anh em, giữa anh em với nhau không cần nói cảm ơn!”
Lưu Minh vô cùng nghiêm túc nói.
Nhớ lúc còn nhỏ, những đứa trẻ khác đều nói Lưu Minh là một đứa trẻ không có bố, không ai muốn chơi cùng anh, chỉ có Tiểu Thạch Đầu và Lý Đình Đình chơi cùng anh, anh rất trân trọng tình bạn này.
Chiếc xe rất nhanh đã đến sòng bạc nơi mà suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời của Tiểu Thạch Đầu.
Vị trí của sòng bạc rất hẻo lánh, nằm trong một tòa nhà chưa hoàn thành ở ngoại ô phía tây thành phố, tuy nơi này có chút hoang vắng nhưng ở dưới tầng lại đậu rất nhiều ô tô.
“Anh Minh, tầng một chơi tương đối nhỏ, chúng tôi thường chơi bài poker! Ở tầng hai có nhiều thứ để chơi hơn, nhưng tiền đặt cược tương đối lớn, bắt đầu ít nhất cũng phải mười ngàn, tầng ba tôi chưa lên bao giờ, không biết bên trong có gì!”
Vừa xuống xe Thạch Thái Nhiên liền nói sơ qua về tình hình ở đây.
Lưu Minh gật đầu, dẫn đầu đi vào trước.
Tầng một có khá nhiều người, nhưng hầu hết đều là những con nghiện cờ bạc, có thể nhìn ra điều đó từ quần áo của họ.
Lưu Minh không vội mà đi lòng vòng quanh tầng một.
Toàn bộ tầng một chia thành bốn khu, lần lượt là đấu bò, tiến lên, đấu địa chủ và poker ba lá.
Lưu Minh dừng lại ở khu đấu bò, cách chơi của trò này đơn giản dễ kiếm tiền, thích hợp với anh nhất.
Lúc này, nhà cái là một người đàn ông râu quai nón, dáng vẻ hung thần ác nghiệt, trước mặt để một đống tiền, nhìn cũng được khoảng một trăm ngàn.
Lưu Minh móc một xấp tiền một trăm tệ từ trong túi ra, đếm vừa đủ bảy ngàn, nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp ném vào vị trí của một người chơi.
“Anh Minh, chúng ta mới tới, không xem vận may sao?”
Thạch Thái Nhiên thấy thế hơi sốc, định ngăn lại nhưng không kịp.
Lưu Minh lắc đầu, những việc như đánh bài, anh chưa bao giờ xem vận may, mà sẽ gian lận luôn.
“Đặt nhiều thắng nhiều, về nhà mua xe máy, đặt ít thắng ít, về nhà mua một chiếc đồng hồ hỏng, đặt rồi không thay đổi nữa, bắt đầu mở bài!”
Râu quai nón lải nhải gào lên, sau đó sắp xếp năm lá bài trên tay, rồi đặt xuống bàn.
“Bull 9, xem ra nhà cái sắp vơ hết rồi!”
Mọi người xung quanh không khỏi thở dài, sắc mặt của ba người chơi có chút không được tự nhiên.
Hai người trong số đó úp bài lên bàn, rất rõ ràng bọn họ đã bỏ cuộc.
“Sao lề mề còn hơn đàn bà vậy, có bài thì theo, không có bài thì úp bỏ đi!”
Râu quai nón vừa đắc ý thu tiền, vừa nhìn người chơi cuối cùng, chính là cửa mà Lưu Minh đặt bảy ngàn, nhìn đến chảy nước miếng.
“Anh bạn, không có bài thì úp xuống, đừng lãng phí thời gian nữa!”