Lúc này, Lý Đình Đình đẩy cửa ra ngoài. Bây giờ cô ấy đã thay một bộ váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, có cảm giác của một cô con gái xinh đẹp trong một gia đình khiêm tốn.
“Đình Đình, em đi đâu đấy, để anh đưa em đi!”
Lưu Minh vội vàng đuổi theo, lúc ra ngoài còn đầy vẻ áy náy nói với Trương Thục Phân: “Dì à, cháu đi trước đây, dể cháu chở Đình Đình đi. Bây giờ bên ngoài có nhiều người xấu lắm, một mình em ấy đi lung tung ở bên ngoài, cháu không yên tâm”.
Nói xong, Lưu Minh chạy như ma đuổi ra khỏi nhà dì.
Cho đến khi ra khỏi cửa chung cư, Lưu Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lưu Minh, mẹ em nói gì với anh mà dọa anh ra nông nỗi này thế?”
Lý Đình Đình nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Lưu Minh, không nhịn được cười.
“Dì bảo anh đi xem mắt!”, Lưu Minh vô cùng bất đắc dĩ nói.
Nghe xong, Lý Đình Đình càng cười to thành tiếng: “Bảo anh đi xem mắt, buồn cười vậy, sao không bảo anh lên chương trình ‘Nếu bạn là người duy nhất’ luôn đi?”
“Cười gì mà cười!”, Lưu Minh gõ đầu Đình Đình: “Con bé này, ăn mặc đẹp như vậy định đi đâu? Không lẽ có bạn trai rồi, đi hẹn hò à?”
“Không phải, các chị em trong ký túc xá hẹn em đi chơi, ở khu phía Nam ấy!”
Lý Đình Đình nói.
“Khu phía Nam à, vậy chúng ta cũng thuận đường, coi như em may mắn, anh cho em quá giang một đoạn, lên xe đi!”
Nói xong, Lưu Minh vô cùng khoa trương lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, làm động tác mời vô cùng ưu nhã.
“Ôi, không nhìn ra đấy, mấy năm không gặp mà anh mua cả xe rồi. Tuy xe chẳng ra làm sao, nhưng cũng tốt hơn xe bus”.
Lý Đình Đình nhìn logo Volkswagen trên vô lăng, không khỏi bĩu môi.
“Không phải mua, bạn anh tặng đấy!”
“Có bạn tốt như vậy cơ à, hãy giới thiệu em…”
“Em không được, phải là người như anh mới được. Nhớ khi xưa anh như thân hổ chuyển mình, khí phách chúa sơn lâm lộ ra, bọn họ lập tức ngoan ngoãn tặng xe cho anh!”
“Em thấy anh là khí phách con rùa thì có!”
Hai người nói nói cười cười dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến khu phía Nam.
…
Lúc này, ba nam và hai nữ đã đợi ở trước cổng Karaoke Ánh Trăng.
“Lâu vậy rồi sao Đình Đình còn chưa tới? Không biết cậu Lưu ở đây hay sao? Lại để cậu ấy đợi lâu như vậy!”