Nhanh như vậy đã uống hết hai chai Vodka, mà mặt không đỏ hay có dấu hiệu khó thở.
Mạnh Phàm Vũ lúc này mới uống hết một chai, trợn mắt há mồm nhìn hai chai rượu trong tay Lưu Minh, nhưng cậu ta không thừa nhận mình thua, nghiến răng nghiến lợi cầm chai rượu thứ hai lên rồi bắt đầu dốc ngược uống, cảm giác uống chai thứ hai không được thoải mái như chai đầu, bây giờ bụng cậu ta đã bắt đầu âm ỉ đau.
Bình thường, cậu ta có thể uống hai đến ba lít rượu, nhưng cũng không phải uống cách này.
Qua một hồi lâu, Mạnh Phàm Vũ cuối cùng cũng đặt chai rượu thứ hai xuống.
“Người anh em, có muốn tiếp tục không?”
Lưu Minh cười nhẹ nhìn thoáng qua Mạnh Phàm Vũ, anh lại cầm một chai lên, chuẩn bị mở ra.
“Từ từ, đợi chút”.
Mạnh Phàm Vũ một tay ôm bụng, một tay giữ lấy tay của Lưu Minh.
“Sao vậy, sợ rồi hả?”
“Ai sợ hả, tôi chỉ thấy uống rượu không thú vị lắm, chi bằng chúng ta đổi cách thức”.
Mạnh Phàm Vũ cố nén cơn xúc động, kiên nhẫn nói.
Người này không phải nói bản thân không biết uống rượu hả? Sao lại uống tốt đến vậy, uống hai chai Vodka đến cậu ta cũng hơi say sẩm mà Lưu Minh dường như chẳng hề hấn gì.
Cậu ta vốn muốn đổi Vodka thành bia, như vậy chính mình có thể nghỉ ngơi một lát, hơn nữa ma mới biết Lưu Minh có bộ dạng nôn mửa khi say không, nếu thực sự là vậy, chính mình không phải thắng rồi sao?
Có điều Lưu Minh nói một câu, thiếu chút nữa dọa chết Mạnh Phàm Vũ.
“Ừm, đổi cách thức cũng tốt, rượu ngoại cũng chỉ là rượu ngoại thôi, uống giống như nước lã vậy, không mấy thú vị”.
Sau đó, anh gọi người phục vụ vào rồi hỏi họ có loại rượu trắng nào mạnh hơn không.
“Thực ngại quá, anh ơi chỗ này chúng tôi không phục vụ rượu trắng”.
Nghe người phục vụ nói xong, Mạnh Phàm Vũ mới yên lòng, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại hận không thể đánh chết tên phục vụ kia.
“Có điều, nếu anh cần, tôi có thể đi mua giúp anh”.
“Ồ, được, không cần mua quá nhiều, giúp tôi mua một thùng rượu xái Hồng Tinh, tốt nhất là loại có nồng độ 72, số tiền thừa còn lại bo cho anh”.
Nói xong, Lưu Minh lấy ra 200 tệ đưa cho người phục vụ, người này đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Một, một thùng sao, có, có phải là quá nhiều rồi không, chúng, chúng ta chỉ có hai người có thể uống hết sao?”
Giờ phút này Mạnh Phàm Vũ đã không thốt lên lời, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
“Có gì mà không uống hết, cứ uống thoải mái đi”.