“Ê, ê, tôi còn chưa hỏi vụ phần thưởng, sao đã tắt rồi!”
Lưu Minh buồn rầu, đang định nhắn tin cho Liễu Băng Thanh thì thấy chấm than, hiển nhiên anh đã bị chặn.
“A!”
“Đúng là phụ nữ!”
Lưu Minh bất lực thở dài, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường.
Hôm sau anh thức dậy từ sáng sớm, dù sao cũng là chủ nhà, để khách thuê phòng nấu cơm mãi cũng ngại, vậy nên anh quyết định tự mình chuẩn bị 1 bữa.
Nhưng đến khi bước vào bếp anh mới nhận ra, phòng bếp ‘sạch sẽ’ hơn anh nghĩ nhiều, chẳng có chút rau quả nào. Thế là Lưu Minh lại chạy ra chợ mua ít bánh bao và mì.
“Chủ nhà, anh dậy sớm thế?”
Lý Duyệt Nhiễm vừa tỉnh dậy, trên người mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, lười biếng ngáp 1 cái.
“Ừm, tôi mua đồ ăn sáng, cô rửa mặt rồi cùng ăn đi!”, Lưu Minh cười đáp.
Hai người ngồi đối diện dùng bữa, không khí yên bình tựa như đôi vợ chồng chục năm.
“Chủ nhà, hôm nay anh đi ra ngoài làm gì thế?”
Lý Duyệt Nhiễm bắt chuyện trước.
“Tôi cũng chưa biết”, Lưu Minh ngập ngừng đôi chút, sau đó lắc đầu nói.
Đây đúng là câu hỏi khó, trước đây ở trên núi, nếu không tu luyện thì đi khắp nơi cùng lão bất tử, giờ đột nhiên nhàn rỗi, với cả vừa trở về nhà, anh cũng chưa biết phải làm gì.
Chẳng trách mấy người cao tuổi nghỉ hưu xong đều nhàn rỗi phát chán, toàn phải kiếm việc giết thời gian.
Lưu Minh nhìn bát mì, thở dài 1 hơi.
“Nếu anh rảnh, có thể đến Nam Hồ thay đổi không khí, bên đó phong cảnh đẹp, thời tiết cũng dễ chịu!”
Lý Duyệt Nhiễm nuốt miếng bánh, nói không liền mạch.
“Ừ!”
Lưu Minh gật đầu, đáp: “Hồi nhỏ, mẹ từng đưa tôi đến đó, không biết giờ thay đổi ra sao!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!