Lâm Tiên Nhi tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại.
“Thâm tại sơn trung nhân bất tri, nhất triêu phẩm vị thiên hạ tri”.
Lưu Minh không trả lời trực tiếp mà chỉ đọc nửa câu thơ.
Lâm Tiên Nhi đương nhiên hiểu anh đang nhắc tới Đại Hồng Bào của Võ Di, nhưng rõ ràng cô chủ nói đây là Thiết Quan Âm.
“Sao lại là Đại Hồng Bào? Trong quán không hề có Đại Hồng Bào!”
Đại Hồng Bào là loại chỉ có thể gặp không thể cầu, người thường muốn uống khó hơn lên trời.
“Tiên Nhi, đừng nghe anh ta nói linh tinh, anh ta là 1 tên quê mùa, nào hiểu những thứ tao nhã như trà đạo!”
Trong mắt Huyền Tư Giai, Lưu Minh chỉ đang làm bộ làm tịch để gây sự chú ý, tiểu xảo này cô ta gặp nhiều rồi.
“Cậu ấy không hiểu, lẽ nào các người hiểu? Đến cách uống trà cũng sai, còn đòi bày ra dáng vẻ thanh tao!”
“Ai vừa lên tiếng, dám nói chúng tôi không biết thưởng trà, có thấy đây là trà do chủ tiệm tặng tôi không!”, Triệu Hồng rướn cổ cố chấp nói.
Lúc này, một người phụ nữ quyến rũ mặc sườn xám đỏ rực đi giày cao gót bước tới.
Khuôn mặt trái xoan hoàn hảo không có khuyết điểm, nước da trắng ngần, sống mũi cao, đôi môi căng mọng, đặc biệt là đôi mắt đào hoa sóng sánh, dường như có thể hút hồn bất kì người đàn ông nào.
Bộ sườn xám càng tôn lên đường nét quyến rũ trên cơ thể, thực sự không khác gì dáng vẻ yêu nghiệt hồng nhan họa thủy!
Lưu Minh bỗng có cảm giác kích động muốn hét lên: “Yêu quái, ăn ‘gậy’ của lão tử đi”.
Tuy vậy, do được rèn luyện định lực từ trước, rất nhanh anh đã thu liễm ánh mắt.
“Lâu lắm rồi không gặp chủ tiệm, không ngờ hôm nay được nhìn tận mắt!”
“Ừm, hôm nay không uổng công tới đây!”
“Chủ tiệm so với lời đồn còn đẹp hơn!”
Nữ yêu tinh vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt tất cả đàn ông.
Triệu Hồng không ngờ người vừa nói mình không hiểu trà đạo lại là chủ tiệm, điều này chẳng khác nào tát vào mặt bà ta, bà ta có chút bối rối, có điều vẫn nhanh nhẹn đẩy con gái đến trước mặt nữ yêu tinh, mỉm cười đầy nịnh nọt: “Chủ tiệm, cảm ơn đã tặng trà!”
“Dì ơi, dì nhầm lẫn gì rồi, trà đó không phải tặng dì, là tặng cho cậu trai kia!”
Nữ yêu tinh liếc Triệu Hồng, không thèm nhướn mi.
“Tặng cậu ta? Chủ tiệm, có nhầm lẫn không, cậu ta chỉ là 1 kẻ quê mùa!”, Triệu Hồng không thể tin nổi.