“Nói đi, bố tôi cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp ba. Mau biến mất khỏi mắt tôi đi, nhìn thấy anh là tôi lại buồn nôn!”
Nói rồi, Mạc Liên Y lấy ví tiền của mình ra.
“Liên Y, cô bị bệnh rồi”.
“Anh mới bị bệnh, bệnh thần kinh!”
“Ơ, có thể là tôi biểu đạt kém, bệnh ở đây không phải là bệnh thật sự, mà là gần đây cô bị thứ dơ bẩn quấn người rồi. Có phải tối nào cô cũng gặp ác mộng, hơn nữa gần đây cơ thể cũng không thoải mái, cứ không có tinh thần, luôn có cảm giác mất hết sức lực không?”
Nhìn Mạc Liên Y tức giận trợn tròn mắt, Lưu Minh lúng túng gãi đầu.
“Sao anh biết?”
Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh đầy vẻ kinh ngạc.
“Đương nhiên tôi biết, có lẽ bây giờ cô còn chưa biết bệnh của mình nghiêm trọng thế nào. May là tôi đến sớm, nếu không một cô gái xinh đẹp như cô sẽ tan nát mất”.
Lưu Minh cảm thán.
“Hừ, tôi không tin mấy lời ma quỷ anh nói, mấy chuyện này đều là bố tôi nói cho anh đúng không?”
Mạc Liên Y kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ thề chết cũng phải đấu với Lưu Minh tới cùng.
“Mấy chuyện này đều là tôi nhìn ra được”, Lưu Minh nói.
“Anh lên mộ đốt báo lừa quỷ đi, anh nói anh nhìn ra, anh làm sao chứng minh?”, Mạc Liên Y khinh thường bĩu môi.
“Con gái, bố có thể chứng minh, bố hoàn toàn không liên lạc với cháu Lưu!”
Mạc Thiên Nam vội vàng giảng hòa.
Mạc Liên Y liếc nhìn bố mình, lạnh lùng hừ: “Hừ, bố tưởng con không biết hai người cá mè một lứa, rắn chuột một ổ, cùng một giuộc với nhau à?”
“Liên Y, thật ra chuyện này rất dễ chứng minh, bản thân cô chính là chứng cứ tốt nhất!”, Lưu Minh cười đáp.
“Làm sao tôi chứng minh?”
Lưu Minh nhếch khóe miệng, thản nhiên cười: “Cởi áo quần ra!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!