Gần giữa trưa, người ngồi chờ sắp hết kiên nhẫn Dạ Nhược Ly mới chậm rãi bước vào. Trông thấy thân hình nhỏ gầy yếu, sắc mặt Vân Lan u ám, ho khan hai tiếng, nghiêm nghị quát lớn: “Không nhìn thấy Tứ hoàng tử đã đến sao? Dám để cho Tứ hoàng tử chờ ngươi, bây giờ ngay lập tức quỳ xuống tạ tội trước mặt Tứ hoàng tử đi!”
Theo như Vân Lan suy đoán, Tứ hoàng tử nhất định là đến thăm nàng, nàng lại dám đến chậm như thế đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo rồi, nếu không có Tứ hoàng tử và Lục công chúa ở đây hơn nữa còn phải dùng nàng đủ uy hiếp Lam Hinh, hắn đã sớm muốn một tát đánh chết nghịch nữ này.
Dạ Nhược Ly nắm chặt bàn tay nhỏ, không sợ hãi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt màu đen lãnh khốc vô tình, dừng lại một chút rồi nói: “Ta có tôn nghiêm của ta, tuyệt đối không quỳ xuống bất kì ai, dù là Thiên vương lão tử đến cũng không quỳ.”
Không khí yên tĩnh tràn ngập trong phòng khách,trên gương mặt non nớt thể hiện rõ vẻ cuồng vọng, tất cả mọi người đều há to miệng, ngạc nhiên nhìn nữ hài tử trước mặt.
“Ngươi….”Sắc mặt Vân Lan biến đổi, gương bàn tay lên hướng tới mặt Dạ Nhược Ly đánh xuống. Chưa kịp tiếp xúc đôi má Dạ Nhược Ly, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, dù vùng vẫy thế nào cũng không nhúc nhích được.
Trong lòng Vân Lan tràn đầy khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn về phía Cung Vô Y. Thiến niên điên đảo chúng sinh tuyệt thế nở nụ cười, áo đỏ tung bay trong gió giống như ngọn lửa chập chờn,bàn tay trắng noãn như nữ tử nắm chặt cổ tay Vân Lan không buông, hắn chỉ đứng đó hơi thở cuồng đại quấn lấy quanh thân.
Thiến niên tuấn mỹ yêu nghiệt này là cuồng giả, tuổi còn trẻ như vậy mà có thực lực như vậy thật là kì tài ngút trời. Dạ Nhược Ly nhớ tới Vân Lan lúc nãy gọi hắn là Tứ hoàng tử, hắn chính là Tứ hoàng tử Cung Vô Y trong lịch sử nhắc đến sao?
Lịch sử nhắc đến vị hoàng tử này chỉ vẻn vẹn vài nét, trong ấn tượng của Dạ Nhược Ly Tứ hoàng tử Cung Vô Y này cả đời không lập gia đình, không có thiếp thất càng không có con nối dõi, để cho đời sau vô cùng hoang mang. Có người nói hắn kiêu ngạo, nữ tử trên đời này không ai vừa mắt, có người đoán hắn bất lực nên không lập Vương phi, có người nói thật ra hắn thích nam tử….Bất kể cách nói nào cũng đều tăng sự thần bí trên người Tứ hoàng tử.
Chỉ là đối với người trong hoàng thất, Dạ Nhược Ly vẫn nên đứng xa mà nhìn, nàng không quên kiếp trước Đế Quốc hoàng tử day dưa làm nàng như sống trong ác mộng, nếu không có thế lực Dạ gia phía sau chỉ sợ không đơn giản như thế, lúc này nàng không có hậu thuẫn cho nên không muốn cùng người hoàng tộc phát sinh quan hệ.
“Vân tướng quân, bổn hoàng tử không nói gì, làm gì tới lượt người ra tay đánh người?” Cung Vô Y híp híp cặp mắt phượng, trong mắt phát ra nhuệ khí sắc bén, buông tay Vân Lan ra rồi móc một chiếc khăn tay tinh xảo, tinh tế lau sạch bàn tay lúc nãy nắm lấy cổ tay Vân Lan: “Thật có lỗi, Vân tướng quân, bổn vương thích sạch sẽ, hy vọng ngươi không để ý.”
Khuôn mặt anh tuấn của Vân Lan đỏ bừng, đối mặt với sự sỉ nhục này cho dù là thánh nhân cũng sẽ nổi giận huống chi là hắn?
Chứng kiến Vân Lan bối rối,vẻ mặt căng cứng của Dạ Nhược Ly buông lỏng xuống, giữa lông mày ngả ngớn, không khắc chế được sự vui vẻ.
Ném khăn tay xuống đất, Cung Vô Y nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ của Dạ Nhược Ly, trong mắt ẩn chứa ánh sang thâm thuý, trong chớp mắt liền biến mất.
Nha đầu này, thật thú vị, thoạt nhìn không giống hài tử mười tuổi, không biết nàng có thể mang cho hắn sự mong chờ gì đây, để cho cuộc sống vô vị của hắn thêm điểm thú vị.
Vân Tâm Vũ đứng bên cạnh, sớm đã đem hành động Cung Vô Y, ngay lập tức dùng ánh mắt ghen ghét hung hăng trừng mắt Dạ Nhược Ly, hận không thể đem tiện nhân này bâm thành trăm mảnh, Vân Tâm Vũ thầm nghĩ cao quý như hoàng tử tiện nhân kia sao xứng đôi được chứ?
“Nghịch nữ, làm càn, ai cho người dùng ánh mắt như thế nhìn Tứ hoàng tử?” Vân Lan nhìn ra Cung Vô Y không bình thường, thần sắc biến đổi, lạnh giọng quát.
Hắn và Vân Tâm Vũ đều cho rằng Dạ Nhược Ly không có khả năng xứng đôi được.
“Lão gia hoả, ngươi mắng ai làm càn?” gương mặt nhỏ bé trầm xuống, trong mắt xẹt qua lệ khí, đôi lông mày mang theo cuồng vọng: “Giáo huấn ta? Ngươi có tư cách này sao?”
“Nghịch nữ, ngươi….” Toàn thân Vân Lan run rẩy, sắc mặt tái nhợt đưa tay ra chỉ vào Dạ Nhược Ly: “Tứ hoàng tử, người cũng thấy nghịch nữ này không nghe lời giáo huấn, làm ta tức chết mất. Vì sao ta lại có đứa con gái như thế?”
Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, không vì lửa giận của hắn mà sợ hãi, khuôn mắt nhỏ nhắn tiến gần đến Vân Lan, đầy vẻ trào phúng: “Như thế nào? Ngươi muốn đánh ta sao? Nói thật, vì sao ta lại có người cha như ngươi chứ?”
“Ngươi….”
Lúc này Vân Lan đã bị chọc tức đến nỗi không nói ra lời.
Mọi người đứng bên cạnh chứng kiển cảnh này không khỏi sửng sốt, không ngờ nàng lại khiêu khích Vân Lan.
Cung Vân Phi chớp mắt, sau khi Dạ Nhược Lan xuất hiện, nàng không có cơ hội lên tiếng huống chi nàng chỉ là công chúa bị thất sủng căn bản không được người khác để mắt tới, Vân Lan đối xử với nàng khách khí bởi có Cung Vô Y bên cạnh. Có điều nhìn thấy bạn tốt không có việc gì, nàng cũng thấy yên tâm.
Dạ Nhược Ly nhíu máy, lộ vẻ trào phúng, nàng sớm đoán được Vân Lan không dám ra tay với nàng, cho dù hắn dám đi chăng nữa nàng cũng không có lý do gì để nhịn lửa giận trong lòng xuống.
Về phần phủ tướng quân, sớm muộn gì cũng có ngày những người thiếu nợ nàng nhất định phải trả lại gấp đôi.
Nhìn thấy gương mặt trào phúng của Dạ Nhược Ly, Vân Lan thật sự hận không thể một quyền đánh nghịch nữ này thành bánh thịt, nhưng hắn không dám, không chỉ vì ánh mắt âm trầm của Cung Vô Y mà nàng là con cờ để uy hiếp Lam Hinh. Bất kể nàng khiêu khích thế nào, hắn cũng không thể ra tay giết nàng được.
“Ai” Vân Lan thở dài , để bàn tay xuống, trong mắt tia lãnh khốc từ từ biến mất, đổi thành dáng vẻ yêu thương, ôn nhu nói: “Dù có thế nào, ngươi cũng là nhi nữ của ta, ta sao có thể đánh ngươi được? Thân thể ngươi không tốt về phòng nghỉ ngơi trước đi, về sau ta sẽ dạy bảo ngươi lễ nghĩa.”
Nói tới câu cuối cùng, Vân Lan cố ý tăng giọng nói.
Con mắt rủ xuống, thu liễm lại, Dạ Nhược Ly nở ra nụ cười giễu cợt: “Vâng, con gái xin phép cáo lui, mong phụ thân “bảo trọng” thân thể, nếu như uống nước mà bị sặc chết sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.”
“Láo xược!” Vân Lan nổi giận, sự nguỵ trang ban đầu biến mất không chút tung tích.
“Phụ thân” Dạ Nhược Ly ngẩng đầu lên, mắt to chớp chớp lộ ánh sáng bên trong: “Con gái quan tâm đến người, chẳng lẽ quan tâm đến phụ thân là sai sao? Thì ra trong mắt người con gái có làm gì cũng là sai lầm, phụ thân không thấy bản thân quá đáng lắm sao?”
Nàng biểu lộ sự ngây thơ như chú cún nhỏ, làm người ta cảm thấy nàng thật sựu là một hài tử bị uỷ khuất, giống như lúc trước sự cuồng vọng kia không tồn tại trong nàng.
Khoé môi Cung Vô Y cong lên, con mắt phượng tràn đầy vẻ tươi cười, sau đó nghiêm sắc mặt, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Vân tướng quân, ngươi đúng là có chút quá đáng, dù sao nàng cũng là con gái của ngươi, ngươi sao có thể bất công như thế? Còn không mau xin lỗi?”
Vân Lan ngây ngẩn cả người, hắn làm cha nhưng lại hướng tới con gái xin lỗi? Cái này sao với việc nói hắn đi chết còn khó chịu hơn,trong lòng hắn thật không rõ nghịch tử kia có điểm gì làm Tứ hoàng tử thiên vị như vậy?
“Vân tướng quân, ngươi không nghe lời nói của bổn hoàng tử?” Cung Vô Y tất nhiên biết hắn không muốn, dung nhan yêu nghiệt lập tức lanh xuống, mắt phượng nhắm lại, một tia nguy hiểm tràn lan xuất hiện.
Cung Vô Y uy hiếp, Vân Lan chỉ có thể cúi đầu, nói nhỏ: “Thật xin lỗi!”
Trời mới biết hắn không cam lòng nói câu này đến mức nào, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Phụ thân” Dạ Nhược Ly đầy vẻ đáng tiếc nói: “Thật có lỗi, gần đây thân thể nữ nhi không khoẻ, lúc nãy người nói gì….không nghe được, người có thể nói to thêm một lần nữa không?”
Tay nắm chặt lại, Vân Lan nghiến răng, hô hấp thật sau đem nội lực tụ tập đến lồng ngực, quát: “Xin lỗi!”
Toàn phủ tướng quân trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trong phủ đều hướng về phía đại sảnh, bọn họ mới nghe tướng quân nói lời xin lỗi, không biết là ai có thể làm tướng quân nói thế? Mọi người ai cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
“Nếu phụ thân đã xin lỗi rồi, con gái tạm thời tha thứ cho phụ thân, con gái cáo lui trước.”
Lời vừa dứt, đi về phía cửa không hề ngoảng đầu lại, trên môi nở ra nụ cười, trong lòng thật sự vui vẻ.
Chỉ là tạm thời tha thứ thôi, bởi vì nàng sẽ trả thù.
Dù Vân Lan thông qua hắc y kia uy hiếp nàng, nàng cũng không quá bận tâm, vì nàng biết rõ Vân Lan nhất định sẽ khộng đụng tới Lam Hinh, nàng cũng không đưa chuyện Vân Tâm Vũ đánh nàng nói ra, mối thù của nàng sẽ do chính tay nàng trả.
Cung Vân Phi đứng xa nhìn Dạ Nhược Ly, há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói chuyện được một câu, sau đó lại đưa mắt nhìn Cung Vô Y đứng bên cạnh.
“Vân tướng quân, bổn hoàng tử cũng phải về rồi, ngươi không cần tiễn”, Ánh mắt Cung Vô Y thu hồi lại hứng thứ, đứng ra ngoài, tâm tình hôm nay thật sự rất tốt.
Cung Vô Y và Cung Vân Phi lần lượt rời đi, Vân Lan ở phía sau nhìn trời xanh, nỉ non một câu: “Vân Vãn Ca, không thể giữ lại!”
“Phụ thân?” Vân Tâm Vũ hoảng sợ, nhưng trên mặt ả lại tràn đầy vẻ vui mừng: “Bên Tứ hoàng tử….”
“Theo ta biết, ngày mai Tứ hoàng tử đi xa, đi lần này không biết bao lâu mới về, trước khi hắn trở về chúng ta có thể giết nàng rồi vu oan giá hoạ cho người khác, dù sao cũng không ai tin phụ thân có thể tự tay giết chết con mình, cho dù là Tuwd hoàng tử cũng sẽ không nghi ngờ ta, chỉ là….”. Nói đến đây, Vân Lan dừng lại, sắc mặt ngưng trọng: “Phải chờ Lam Hinh bước vào Thương gia trước đã, Vân Vãn Ca chết rồi, Lam Hinh nhất định cũng sẽ chết theo, kế hoạch của ta sẽ thành công, về phần Lam Hinh vào Thương gia có chuyện gì xảy ra cũng không còn quan hệ đến chúng ta…”
Ngẩng đầu lên, dung nhân anh tuấn hiện rõ tia lãnh khốc vô tình.
Đừng trách hắn ra quyết định như vậy, có trách cũng nên trách Lam Hinh là con gái Lam thừa tướng, còn Vân Vãn Ca lại được Tứ hoàng tử chú ý. Hắn không thể để Vân Vãn Ca quyến rũ được Tứ hoàng tử, nếu không sẽ xảy ra hoạ lớn nên nhất định phải hi sinh nàng ta.
“Gia Nhi…”
Bước vào phòng, Dạ Nhược Ly nhìn nữ hài tử nằm trên giường, vội vàng chạy đến thấy trên người nàng ấy khắp nơi đều là vết thương, con ngươi đen ánh lên tia lăng lệ ác liệt (mạnh mẽ ác liệt).
Nữ hài tử nằm trên giường nghe thấy nàng gọi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút máu cười yếu ớt: “Tiểu….Tiểu thư, người đã trở về? Gia Nhi không sao, tiểu thư không cần lo lắng, Gia Nhi vẫn muốn hầu hạ tiểu thư…”
“Ngươi đừng nói chuyện” Lông mày Dạ Nhược Ly cau lại, nhìn mông lung về phía trước, khẽ thở dài. Lúc trước còn Lam thừa tướng và hoàng hậu náo nhiệt tới mức nào, giây phút này một người cũng không thấy, chỉ có Gia Nhi không rời có biết bao trung thành trong đó, Dạ Nhược Ly chợt thấy xúc động.
Trong giây lát, lòng Dạ Nhược Ly cơ rút đau đớn, nàng biết đó là cảm giác của Vân Vãn Ca vẫn còn lưu trong cơ thể, chắc chắn các nàng đã từng có tình cảm rất tốt, nếu như vậy nàng sẽ thay Vân Vãn Ca chăm sóc cho Gia Nhi, làm Vân Vãn Ca yên lòng.
Cảm nhận được sự cam đoan của Dạ Nhược Ly, cảm giác đau đớn kia yên lặng biến mất.
“Gia Nhi, ngươi ăn đan dược này đi”, trong lòng bàn tay nhỏ nhắn Dạ Nhược Ly xuất hiện một viên đan dược óng ánh, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ viên thuốc toả xa ánh hào quang. Miệng anh đào nhỏ há hốc, Gia Nhi kinh ngạc, khuôn mặt non nớt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Đan dược? Tiểu thư gọi cái thứ giống như kẹo hồ lô này là đan dược? Giống như cái gia tộc Nam Cung sắp đấu giá? Tướng quân vì muốn mua đan dược mà đem phu nhân bán làm tiểu thiếp, sao tiểu thư lại có được? Lại đem nó cho mình?
“Gia Nhi, ta biết ngươi nghi ngờ, nhưng ngươi chỉ cần biết ta tuyệt đối không hại ngươi, như thế là được”.
Âm thanh nhàn nhạt kéo suy nghĩ của Gia Nhi trở về, nàng nhìn khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật của Dạ Nhược Ly, đôi mắt đen như sao đem lại loé ra ánh sáng rạng ngời, sau đó gật đầu nhẹ, cánh tay vươn ra đón lấy viên thuốc nuốt vào bụng.
Tiểu thư sẽ không bao giờ hại nàng, dù tiểu thư cho nàng thuốc độc nàng cũng sẽ không chùn bước mà nhận lấy. Một cảm giác mát rượi bao quanh thân thể, Gia Nhi cảm nhận rõ ràng miệng vết thương ngưa ngứa thật khó chịu, nàng vươn tay muốn gãi lại ngạc nhiên phát hiện các vết thương bắt đầu đóng vảy.
“Tiểu thư?” Gia Nhi khiếp sợ kêu lên, phát hiện thanh âm của nàng không còn vẻ suy yếu mà tràn đầy sức sống. Dạ Nhược Ly cúi đầu nhìn Gia Nhi, lông mi dài che đôi mắt, trầm mặc thật lâu hỏi: “Gia Nhi có tin tưởng ta?”
“Tiểu thư đang nói gì vậy?” Gia nhi thu hồi vẻ kinh ngạc, chớp đôi mắt to,giọng điệu rất chắc chắn “Dù tiểu thư có như thế nào, tiểu thư vẫn mãi là tiểu thư Gia Nhi, Gia Nhi biết rõ tiểu thư có bí mật không thể nói, nếu tiểu thư không muốn, Gia Nhi tất nhiên sẽ không hỏi.”
Gia Nhi nghĩ tiểu thư nhà mình có lẽ vì sự kiện Lam thừa tướng nên trong nháy mắt trưởng thành hơn, cũng không nghi ngờ gì. Nàng chỉ là hài tử mười tuổi lại cho nàng ta cảm giác thân thuộc, đây tất nhiên là tiểu thư nhà nàng ta,không thể giả mạo
.
“Gia Nhi” Trong mắt Dạ Nhược Lan hiện lên nét vui mừng, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng rời khỏi phủ tướng quân, được chứ?”
“Rời khỏi đây?” Gia Nhi trừng mắt,lại nhanh chóng hiện ra vẻ ưu sầu “Nhưng chúng ta làm sao rời khỏi đây? Tướng quân sẽ không cho chúng ta đi, hơn nữa, sau khi rời khỏi chúng ta biết đi nơi nào? Còn có phu nhân nàng….”
Nếu có thể nàng cũng muốn rời khỏi nơi này cùng tiểu thư và phu nhân cho dù phải mất mạng, nhưng phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng rời khỏi được chứ?
“Chắc chắn có cách!” Dạ Nhược Ly quay đầu đi, ánh mắt hướng ra ngoài bầu trời xanh tinh khiết: “Gia Nhi, qua sự kiện này ta đã có một đoạn duyên kì ngộ, vì vậy ta không cam lòng làm người bình thường, lại càng không cam lòng bị ức hiếp nên chỉ có thể đứng trên cao mới có thể áp chế được người khác!”
Gia Nhi chưa bao giờ nghĩ tiểu thư lại có lời nói như thế, vô cùng khiếp sợ: “Tiểu thư, người muốn soái vị?”
“Soái vị? Làm nữ hoàng? Ta không hứng thú!” Thu hồi tầm mắt, Dạ Nhược Ly cười nhạt , con ngươi đen như mực toát lên sự ngông cường cực điểm: “Ta muốn trời này vì ta mà biến, đất này vì ta mà chuyển! Ta không muốn làm hoàng đế nhưng cũng không muốn phục tùng! Ta càng muốn thiên hạ này không có người nào dám ức hiếp ta và người của ta!”
Bỗng nhiên Gia Nhi phát hiện, Dạ Nhược Ly bất luận là tính cách hay khí thế đều có sự thay đổi vô cùng lớn, không khỏi làm người ta tin tưởng.
“Gia Nhi, ngươi có bằng lòng theo ta bước trên con đường cường giả?” Nhìn gương mặt đang ngây ngốc của nữ hài tử trên mắt, Dạ Nhược Ly nở nụ cười ấm áp.
Gia Nhi kích động đến nỗi đỏ hồng cả đôi má, dùng sức gật đầu, đặt tay mình vào bàn tay nhỏ bé của Dạ Nhược Ly.
Hai bàn tay nắm thật chặt, Gia Nhi tự thề với lòng, đời này kiếp này bất kể xảy ra chuyện gì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi tiểu thư. Hơn nữa, không hiểu sao Gia Nhi tin tưởng tiểu thư có thể đạt được mục tiêu đó.
Buông tay nhau ra, trong ánh mắt Dạ Nhược Ly xoẹt qua tia sáng, vừa rồi nắm tay nàng cảm thấy Gia Nhi có căn cốt rất tốt, đáng tiếc nàng ta chỉ là nha hoàn chưa từng được khảo nghiệm huyền lực nên không biết năng lực của nàng ta ở mức nào.
Nhưng đã là tuỳ tùng cũng nàng thì Gia Nhi tất nhiên cũng có thể trở thành cường giả.
“Gia Nhi, ngươi ra ngoài đi, đừng để ai vào làm phiền ta” Phục hồi lại tâm trạng, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt dặn dò, cũng đến lúc nâng cao thực lực lên rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!