Nhưng trong nháy mắt, tên mặc áo đen lại đột nhiên đổi vị trí với Sở Diệp Hàn, gậy phóng điện của nàng vừa phóng điện ra ngoài vậy mà lại hung hăng đánh trúng thắt lưng của Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn lập tức kêu rên lên một tiếng, đồng thời có cảm giác như cả người bủn rủn không còn sức lực, trên người giống như đang bị vô số cây kim nhọn đâm vào, toàn thân tê tê, chỗ bị điện giật giống như bị đóng băng vậy.
Hắn lập tức không còn lời gì để nói nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Người đã làm gì với bổn Vương vậy? Lẽ nào người là cùng một giuộc với bọn chúng?”
Vân Nhược Linh nhìn thấy thân thể hắn chậm rãi ngã xuống lập tức sợ tới mức run rẩy cả người: “Xin lỗi, không phải là ta không cố ý đâu, ta chỉ là muốn đánh hắn ta, ta với hằn ta không phải cùng một giuộc đâu, xin Vương gia xem xét rõ ràng.
“Ha ha ha ha ha!” Lúc này, tên thủ lĩnh áo đen lập tức đắc ý cười đến điên cuồng: Ly Vương, ngươi cũng có ngày hôm nay à? Không ngờ rằng ta đánh không được ngươi, nhưng ngược lại ngươi lại bị Vương Phi của mình đánh ngã, thật là buồn cười.
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn như tối sầm lại, hắn muốn giết tên thủ lĩnh áo đen kia nhưng phát hiện trên người vừa tê rần còn ngứa ngáy khó chịu, hắn đành phải trừng mắt nhìn hắn một cách đầy phẫn nộ: “Tha cho chúng ta đi, người muốn điều kiện gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần bổn Vương có thể làm được thì nhất định sẽ làm người thoả mãn.
Thời điểm này cũng không phải là thời điểm để giả vờ.
Trên lưng hắn bị thương, lại bị vũ khí kỳ quái của Vân Nhược Linh đánh vào, căn bản không nhúc nhích được. Vân Nhược Linh là một nữ tử yếu đuổi thì làm sao có thể đối phó được với tên sát thủ này được?
Nếu như hắn không thương lượng với sát thủ lỡ đầu sát thủ này lại làm nhục Vân Nhược Linh trước thì làm thế nào?
Mặc dù hắn chán ghét nàng, nhưng hắn cũng không muốn Vương Phi của mình bị xúc phạm như vậy.
“Ly Vương, vô dụng thôi, ngươi nghĩ là ta sẽ tin người sao? Hơn thế nữa, người của Thánh Lăng Cung chúng ta một khi đã nhập cung thì sẽ là chung thân của Thánh Chủ, cho dù ngươi có đem núi vàng núi bạc bày ở trước mặt ta thì chúng ta cũng không thể nào phản bội thánh chủ của chúng ta. Tên thủ lĩnh áo đen cười lạnh nói.
Sở Diệp Hàn nhíu mày: “Ngươi là người của Thánh Lăng Cung Cửu Tuyệt Phong?
Thủ lĩnh áo đen nghe xong, thân thể tức khắc cứng đờ, hắn ta tức giận vô vỗ lên đầu minh, từ sâu tận đáy lòng hắn thầm mắng chính mình đã quá đắc ý vênh váo.
Bởi vì đặc ý nên hắn ta đã vô tình để thân phận của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!