Phong Khánh Dương phe phẩy chiếc quạt xếp lớn cỡ bàn tay, mỉm cười híp đôi mắt đào hoa lại rồi nói: "Mạch thị vệ khen sai người rồi, thật ra vương phi mới là lợi hại nhất, nếu không phải do nàng ấy gặp nguy không loạn, y thuật cao siêu mới cứu được vương gia, nếu không chúng ta có làm gì thì cũng vô ích."
Mạch Lan vừa nghe Phong Khánh Dương khen ngợi thần tượng của mình, cũng kích động nói: "Đúng đấy vương gia, lần này ngài hôn mê, may còn có vương phi cứu ngài, vương phi tốt với ngài như vậy, sau này ngài phải cưng chiều người hơn đi."
Tốt nhất là đừng tiếp tục yêu một nữ nhân tâm cơ như Nam Cung Nguyệt nữa.
Sắc mặt Sở Diệp Hàn lập tức tối sầm lại: "Mạch Lan, có phải ngươi đã quên thân phận của nàng ta rồi không, nàng ta chỉ mới cứu ngươi một lần, ngươi đã nói giúp nàng ta, ngươi nói xem, nàng ta đã cho ngươi uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả?"
Mạch Lan nghe xong lập tức sợ đến mức chắp tay nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ cảm thấy vương phi rất tốt bụng, mong vương gia không nên lạnh nhạt với người như vậy."
Hắn ta cảm thấy, vương gia luôn luôn anh minh sáng suốt, nhưng chẳng khác gì người mù, tính tình vương phi dịu dàng mà ngài lại không quan tâm, hết lần này đến lần khác chọn Nam Cung Nguyệt tính khí hẹp hòi là sao chứ.
Sở Diệp Hàn tức giận trừng mắt với Mạch Lan: "Lâu rồi ta chưa dạy dỗ ngươi, nên ngươi lại bắt đầu ngứa ngáy rồi đúng không? Ta nói cho các ngươi biết cho dù trên thế gian này chỉ còn lại một nữ nhân là Vân Nhược Linh, bổn vương cũng sẽ không thích nàng ta, bổn vương chỉ yêu mỗi Nguyệt Nhi thôi."
Mạch Liên cảm thấy có gì đó sai sai, vương gia, ngài nói lời này mà không thấy nhột sao?"
Vương gia cứ nói chỉ thích mỗi Nam Cung Nguyệt, kết quả là kết hôn với nàng ta hơn một tháng rồi, đến đụng cũng không thèm đụng.
Ngược lại cứ giày vò vương phi suốt ngày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!