"Lúc này, Trung Dũng Công đã mời rất nhiều thái y cho thế tử và rất nhiều danh y trong dân gian, nhưng tất cả đều bó tay trước căn bệnh của thế tử, cho dù là thái y của triều đình cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh, thế tử vẫn như trước đều không đoái hoài đến cơm nước. Cuối cùng, Trung Dũng Công không biết phải làm sao, ông ta phải ra một thông báo, tặng vô số vàng bạc, tìm kiếm các danh y tài giỏi trên khắp thiên hạ, kết quả là đến một danh y cũng không tìm thấy, còn bị lừa mất rất nhiều tiền."
"Trung Dũng Công lo nếu cứ tiếp tục như thế này, thế tử sẽ không xong mất, ông ta nghe nói vương phi có y thuật cao minh, người không chỉ nối lại cánh tay bị đứt của Thẩm phó tướng, mà còn chữa khỏi bệnh cho thái hậu và vương gia, vì vậy ông ta đã phái hạ nhân đến vương phủ mời nương nương, muốn nương nương đến xem bệnh cho thế tử. Nhưng nương nương cũng biết, vương gia luôn bất hoà với Trung Dũng Công, e là vương gia sẽ không đồng ý để nương nương qua đó xem bệnh cho thế tử đâu."
Nghe đến đây, Vân Nhược Linh đại khái đã hiểu ra.
Nói cách khác, bệnh này của Tô Thất Thiếu, chắc là có liên quan đến nàng đúng chứ?
Bệnh tương tư, so với bệnh trầm cảm ở hiện đại cũng có chút giống nhau, nhưng không phải là cùng một loại bệnh.
Nếu bệnh trở nên trầm trọng, tương tư thành bệnh, không có cách nào cứu chữa, không có cách giải tỏa lo âu, cũng có thể sẽ dẫn đến chết người.
"Nếu Trung Dũng Công cũng biết, ông ta và vương gia xưa nay luôn bất hoà, tại sao còn phái người đến mời ta, ông ta không sợ chúng ta sẽ không cho ông ta vào nhà sao?" Vân Nhược Linh nói.
Quản gia đáp: "Lão nô đoán, Trung Dũng Công vì muốn cứu con, nên không còn cách nào khác, đành phải đánh liều, ông ta chỉ có thể táo tợn, tử mã quyền đương hoạt mã y, cho dù chỉ còn một tia hy vọng sống, cũng phải nắm thật chặt. Vương phi, lão nô phải trả lời tên hạ nhân kia thế nào, nương nương có đi không? Lão nô sẽ đáp lại hắn ta một tiếng."
"Đi chứ, phật đã dạy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, Thu nhi, đem hòm thuốc lại đây cho ta." Vài ngày trước, Vân Nhược Linh đã bảo Thu nhi mua cho nàng một hòm thuốc.
Cái hòm thuốc này, lúc nàng rời khỏi cung đi xem bệnh sẽ tiện hơn rất nhiều.
Theo tính cách của nguyên chủ, trước đây nàng bị Tô Thường Tiếu ức hiếp thê thảm như vậy, nàng nhất định sẽ không cứu hắn ta.
Nhưng nàng là thầy thuốc, lương y như từ mẫu, làm sao nàng có thể thấy chết mà không cứu chứ, hơn nữa nàng cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Nói sao thì Tô Thường Tiếu bị như vậy cũng là vì nàng.
Nên nàng quyết định phải qua đó.
"Người đi thật sao? Vương phi, vậy phải nói với vương gia sao đây ạ?" Quản gia có chút sợ hãi, dù sao ở vương phủ, vương gia cũng là người có quyền nhất.
Vương gia chưa đồng ý, vương phi đã đi cứu con của kẻ thù không đội trời chung với hắn, nếu vương gia biết được, hắn sẽ rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!