Nam Cung Nguyệt thấy Sở Diệp Hàn tức giận, đột nhiên viền mắt của nàng ta đỏ lên, tủi thân nói: “Đúng, thiếp thừa nhận, là thiếp bỏ một chút hương phấn vào trong canh của chàng, ai bảo chàng không động phòng cùng thiếp? Thiếp gả cho chàng hơn hai tháng, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ tới ngày này, thiếp thật sự rất yêu chàng, quá nhớ chàng, cái này là lỗi của thiếp sao?”
“Bổn vương không phải là đã đồng ý với nàng, chờ đến khi vết thương của bổn vương hồi phục, bổn vương sẽ cùng nàng…” Sở Diệp Hàn nói đến đây, không muốn nói nữa.
“Thiếp không chờ được lâu như vậy, suốt ngày chàng cứ lấy một cái cớ, thiếp biết là bởi vì chàng thích tỷ tỷ cho nên mới không muốn chạm vào thiếp. Một nữ nhân yếu đuối như thiếp, thiếp thật sự sợ nếu như ở trong Vương phủ này không có một đứa con nối dõi ở bên cạnh, sau này thiếp sẽ rơi vào kết cục nào. Nữ nhân không có con nối dõi ở bên cạnh, lại không được cưng chiều yêu thương thì như thế nào?”
“Sau này, một khi tỷ tỷ có con nối dõi, kết cục của thiếp sẽ như thế nào, chàng có thể tưởng tượng được sao? Chàng có biết kết cục cuối cùng của những phi tần không có con nối dõi trong chốn thâm cung này không? Nhà mẫu thân của thiếp lại không lớn mạnh, sống chết của thiếp ở Ly Vương phủ đều trông cậy vào sự sủng ái của chàng. Một ngày nào đó thiếp không còn được sủng ái, có thể người khác sẽ vì chuyện thiếp và chàng vẫn chưa viên phòng mà cười nhạo thiếp, giẫm lên thiếp, chà đạp thiếp hay không, đây chính là ước nguyện ban đầu khi chàng lấy thiếp sao? Nếu như chàng lấy thiếp là vì để cho người khác chà đạp thiếp, vậy thì chàng lấy thiếp làm gì? Không bằng chàng bỏ thiếp cũng tốt hơn là khiến thiếp một mình trong phòng mỗi ngày, nhìn chàng và tỷ tỷ ân ái.” Nam Cung Nguyệt nói đến đây, nước mắt đã rơi xuống giống như chuỗi hạt châu bị đứt.
Thấy dáng vẻ nàng ta khóc đến như mưa rơi, trong ngực Sở Diệp Hàn đột nhiên sinh ra một chút xấu hổ.
Hắn tiến lên ôm lấy Nam Cung Nguyệt vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, bổn vương đã đồng ý chuyện của nàng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Nói xong, hắn ôm Nam Cung Nguyệt thật chặt vào trong lòng.
Nam Cung Nguyệt cũng ôm hắn thật chặt, tham lam dựa sát vào hắn, dường như rất sợ hắn sẽ rời khỏi.
Nàng ta nói: “Vương gia, chàng biết không? Thiếp thật sự không có cảm giác an toàn, thiếp sợ chàng rời khỏi thiếp, thiếp sợ chàng chán ghét thiếp, sợ chàng thích tỷ tỷ, mỗi lần thiếp thấy chàng và tỷ tỷ ở chung với nhau, thiếp thật sự rất khó chịu. Thiếp sợ chàng không quan tâm thiếp, mỗi ngày một mình thiếp một mình trong căn phòng vắng vẻ, sống một ngày mà giống như một năm. Thiếp rất cô đơn, thiếp yêu chàng như vậy, chàng có thể chia yêu thương của chàng cho thiếp một ít hay không?”
Nàng ta biết từ đầu đến cuối Sở Diệp Hàn chưa từng yêu nàng ta.
Hắn chỉ xem nàng ta như hồng nhan tri kỷ, là ân nhân cứu mạng nên muốn báo đáp nàng, cưng chiều nàng ta mà thôi.
Về phần hắn sủng ái nàng ta ở trước mặt Vân Nhược Linh đều là vì muốn Vân Nhược Linh tức giận nên mới giả vờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!