“Hỗn xược! Sao sự trong sạch của Bổn vương lại có thể để cho ngươi nghi ngờ? Bổn vương nói không có là không có.” Sở Diệp Hàn phẫn nộ nói.
“Ai biết được chứ, nam nhân các ngươi có phải lần đầu tiên hay không cũng đâu có chứng cứ gì, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời nói vớ vẩn của ngươi sao? Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, bây giờ điều quan trọng là cho dù ngươi chưa từng đụng vào Nam Cung Nguyệt nhưng trong lòng ngươi có nàng ta. Nam nhân của ta, trong trái tim hắn chỉ có thể có ta, hắn không được phép hai lòng, vậy nên rất xin lỗi, mời ngươi cút xuống khỏi người ta!” Vân Nhược Linh tức giận nói.
“Vân Nhược Linh, Bổn vương coi trọng ngươi chính là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có quá đáng.” Sở Diệp Hàn nói xong, lửa giận bùng cháy.
Hắn một phát kéo đai lưng của Vân Nhược Linh xuống, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Hắn trừng phạt cắn lấy môi Vân Nhược Linh, liên tục gặm cắn môi nàng khiến Vân Nhược Linh đau đến mức nhắm mắt lại.
Đột nhiên, nàng mạnh mẽ vung tay lên, tát một cái vào Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn nhanh chóng tránh đi, hắn bóp chặt lấy tay Vân Nhược Linh, tức giận nói: “Lại muốn đánh Bổn vương? Ngươi cho rằng lần này ngươi vẫn đánh được sao?”
Vân Nhược Linh biết nàng không phải đối thủ của Sở Diệp Hàn, bât ngờ nàng nở một nụ cười với hắn, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói: “Ta cảm thấy nóng quá, thân thể ngài cũng thật nóng, làm việc ở trên giường không thoải mái, thật nóng quá. Hay là chúng ta xuống hồ nước nóng, ngâm mình trong đó cũng thoải mái hơn.”
Sở Diệp Hàn là người sợ nóng nhất.
Hiện tại hai mắt hắn đầy những tơ máu, toàn thân nóng đến mức sắp nổ tung, quả thật hắn không thoải mái cho lắm.
Nếu như vẫn tiếp tục khô nóng như thế nữa, hắn sợ rằng mình sẽ nổ tung mất.
Hắn nghe theo đề nghị của Vân Nhược Linh, ôm nàng lên, nhanh chóng xuống giường, mũi chân nhẹ nhàng vội vã ôm nàng đến chỗ hồ nước nóng bên cạnh.
Rất nhanh, Sở Diệp Hàn mặc trên mình bộ bạch y đã ôm Vân Nhược Linh đến hồ nước nóng.
Vừa đến bên cạnh hồ nước nóng, hắn đã thả Vân Nhược Linh xuống đất, sau đó nói: “Cởi quần áo đi.”
Vân Nhược Linh sững người, nàng ôm chặt hai tay ngay lập tức: “Cởi quần áo làm gì chứ?”
“Không phải ngươi muốn hầu hạ Bổn vương ở đây sao? Bổn vương cho ngươi cơ hội.” Sở Diệp Hàn nói với giọng điệu như bố thí, hắn nhướn cao lông mày, nói với một vẻ mặt cao ngạo.
Nữ nhân trong thiên hạ đều muốn hầu hạ hắn, hắn cho Vân Nhược Linh cơ hội này, nàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Trong lòng Vân Nhược Linh cười lạnh, cái đồ móng heo này thật sự cho rằng nàng giống với những nữ nhân khác, muốn trèo lên giường của hắn đến thế à?
Nàng cười nói: “Được thôi, nhưng mà, thiếp thân thấy hơi xấu hổ. Mong Vương gia quay người sang chỗ khác, sau đó thiếp thân sẽ cởi.”
Sở Diệp Hàn gật đầu, hắn hiểu được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!