Hắn ngước mắt nhìn, người dẫn đầu chính là Vân Nhược Linh.
Hơn nữa, lạ là Vân Nhược Linh lại mặc một bộ xiêm y màu hồng. Đột nhiên hắn nhớ tới những miêu tả vừa nãy của Trưởng công chúa, nàng ta nói nữ yêu quái kia mặc xiêm y màu hồng. Ánh mắt hắn nhìn Vân Nhược Linh không khỏi tối lại.
Bộ xiêm y màu hồng này cũng là bộ mà hắn đưa nàng đến phường may mua về.
“Vương gia, trưởng tỷ, Nguyệt trắc phi, các ngươi đều ở đây sao?” Vân Nhược Linh dẫn theo Thu Nhi và Tiểu Lam tiến vào lên tiếng chào hỏi.
Nhìn thấy Vân Nhược Linh mặc một bộ xiêm y màu hồng, trên mặt còn có vẻ u mê như không biết đang xảy ra chuyện gì, trong mắt Nam Cung Nguyệt lóe lên tia lạnh. Vân Nhược Linh này đúng là ngu xuẩn, đại họa sắp giáng lên đầu rồi mà cái gì cũng không biết.
Thật là dốt nát.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng ta hành sự càng dễ dàng hơn.
“Tỷ tỷ, bộ xiêm y này của tỷ thật là đẹp, làm tỷ nổi bật giống như tiên nữ vậy.” Nam Cung Nguyệt bước lên phía trước, hâm mộ nhìn chằm chằm y phục trên người Vân Nhược Linh.
Cũng không biết Vân Nhược Linh này là giả ngốc hay là ngốc thật.
Đang trong lúc mấu chốt mà nàng còn dám mặc y phục màu hồng.
Vân Nhược Linh cười nhẹ: “Đa tạ, đây là xiêm áo lần trước Vương gia mua cho ta. Ta rất thích màu hồng phấn, cho nên mới lấy mặc.”
“Hóa ra tỷ tỷ thích màu hồng phấn.” Nam Cung Nguyệt che miệng cười khẽ.
Bây giờ, cho dù biết Vương gia mua y phục cho Vương phi, nàng ta cũng không đố kỵ nữa.
“Đúng vậy, hồng phấn mềm mại duyên dáng, là màu sắc mà ở tuổi chúng ta nên mặc. Ta nghĩ, rất hiếm có nữ nhân nào không thích màu sắc này đúng chứ?” Vân Nhược Linh nói.
Nam Cung Nguyệt lập tức lắc đầu: “Xin lỗi tỷ tỷ, muội không thích màu hồng phấn cho lắm. Muội cảm thấy chỉ có thiếu nữ chưa thành hôn mới mặc màu hồng phấn mà thôi, còn người đã thành thân mặc vào thì giống như cố ý giả vờ ngây thơ vậy. Đương nhiên là muội không nói tỷ, tỷ mặc bộ xiêm y này vào, thật sự là vẫn xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành.”
“Đa tạ đã khen ngợi.” Vân Nhược Linh nói.
Trong đáy lòng Nam Cung Nguyệt xem thường nàng. Chẳng qua nàng ta chỉ giả vờ khen một câu, da mặt của nữ nhân này thật dày, thế mà còn dám bằng lòng.
Lúc này, Trưởng công chúa đánh giá Vân Nhược Linh từ trên xuống dưới một hồi, nàng ta đột nhiên hoảng hốt la lên: “Ngươi! Quả nhiên là ngươi thích mặc y phục màu hồng, hóa ra những gì bọn hạ nhân đồn đại đều là thật.”
Nói xong, nàng ta có chút kiêng dè nhìn Vân Nhược Linh chằm chằm, người không tự chủ trốn sau lưng Sở Diệp Hàn, giống như rất sợ hãi Vân Nhược Linh vậy.
Ánh mắt Sở Diệp Hàn đột nhiên sắc lạnh, mang theo vẻ phức tạp nhìn về phía Vân Nhược Linh.
Đột nhiên Vân Nhược Linh đi về phía Trưởng công chúa, nở nụ cười tươi tắn với nàng ta, nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Trưởng tỷ, sao vậy? Bọn hạ nhân đã đồn cái gì? Hình như người rất sợ dáng vẻ của ta?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!