“Cái gì? Chuyện này là thế nào? Vương phi cứu cháu? Chẳng lẽ yêu quái là người khác?” Vương bà tử vừa nhìn thấy Tiểu Thuyên Tử thì phút chốc đã không còn điên cuồng nữa, lý trí cũng khôi phục lại như bình thường.
Tiểu Thuyên Tử vội nói: “Không có yêu quái, Vương phi nói, trên thế gian này vốn dĩ không có yêu quái mà chỉ có người xấu thôi. Đôi khi, con người còn tệ hơn cả yêu quái, một khi con người trở nên xấu xa thì đó mới là điều tồi tệ nhất.”
“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao cháu lại mất tích, mau nói cho nãi nãi biết.” Vương bà tử vẫn như chìm trong sương mù.
Tiểu Thuyên Tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Thúy Nhi, sau đó chỉ tay vào nàng ta giận dữ nói: “Là Thúy Nhi đã hại cháu, Thúy Nhi lừa cháu, nói muốn đưa cháu lên phố mua gà rán và xiêm y cho nãi nãi, kêu cháu một mình ở trong hẻm đợi nàng ta. Kết quả khi cháu đến con hẻm liền bị mấy tên sơn tặc bắt cóc đi, may mắn là Lý Tam đại ca lần theo dấu vết những tên sơn tặc đó rồi cứu cháu ở một ngôi đền bị bỏ hoang, nếu không cháu đã bị bọn chúng giết chết rồi.”
“Trời ơi, Thúy Nhi, ngươi đáng bị ngàn đao chém chết, ngươi sắp đặt bảo ta nói Vương phi là yêu quái xấu xa, vậy mà ngươi còn muốn hại tôn tử của ta? Ngươi! Nữ nhân độc ác nhà ngươi!” Vương bà tử nghe những lời tôn tử mình nói, trong phút chốc vẫn không dám tin nhìn chằm chằm vào Thúy Nhi, chỉ tay vào mặt nàng ta rồi bắt đầu chửi bới.
Thúy Nhi thấy sự việc bị bại lộ, sắc mặt lập tức trở nên u ám, nàng ta không ngờ tên Tiểu Thuyên Tử này vậy mà lại chưa chết.
Vậy đồng bọn của nàng ta thì sao, họ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng nàng ta làm sao có thể dễ dàng thừa nhận, nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Thuyên Tử: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Ta lừa ngươi ở chỗ nào? Rõ ràng ta đã hẹn với ngươi, nói muốn đưa ngươi đi mua gà rán, là do ngươi tự mình ham chơi chạy đi mất, ta không sao tìm được ngươi, chuyện này có liên quan gì đến ta chứ?”
Vân Nhược Linh lạnh giọng đáp: “Thúy Nhi, ngươi đã hẹn với Tiểu Thuyên Tử đi mua gà rán, vậy tại sao hôm qua lúc hắn mất tích, ngươi lại không nói?”
“Ta... lúc đó ta quên mất, hơn nữa, là ta hẹn hắn, ta cũng sợ Vương bà tử gây phiền phức cho ta, vì vậy mới không nói chuyện này.” Thúy Nhi chột dạ cúi đầu.
Nam Cung Nguyệt không dám tin nhìn Thúy Nhi, trên mặt hận như thể luyện thép không thành: “Thúy Nhi, sao ngươi không nói sớm? Tại sao ngươi lừa bọn ta? Chỉ cần ngươi không hại Tiểu Thuyên Tử thì ngươi trong sạch rồi, Vương gia và Vương phi sẽ không xử oan cho ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?”
Lúc này nàng ta đã hạ quyết tâm đổ hết chuyện này lên đầu Thúy Nhi.
Đây là đường lui mà nàng ta đã sớm nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!