Những nha hoàn, bà tử khác cũng lắc đầu: "Chưa nhìn thấy bao giờ, có quá nhiều loại hầu bao có màu sắc như thế này, hầu như ai cũng có nên cũng không biết nó là của ai.
Tiểu Lam mở chiếc hầu bao và lấy ra từ trong đó vài miếng bạc, ngoài ra còn có một chuỗi hoa tai ngọc trai màu trắng, nói: "Đây là đồ vật ở trong hầu bao, ở đây có ai từng nhìn thấy đôi khuyên tai ngọc trai này chưa?”
Ngay khi nhìn thấy đôi khuyên tai, trái tim của Nam Cung Nguyệt cũng run rẩy dữ dội.
Đây không phải là đôi khuyên tai mà nàng ta tặng cho Thúy Nhi sao?
Làm thế nào mà Thúy Nhi lại có thể bỏ nó vào hầu bao của nàng ta chứ?
Nàng ta cắn chặt môi, không dám nói.
Đột nhiên, một bà tử đang vẩy nước quét nhà rụt rè đứng dậy: "Trước đây nô tỳ từng thấy Nguyệt phu nhân đeo nó."
Khi Nam Cung Nguyệt nghe thấy điều này, khuôn mặt của nàng ta ngay lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đúng là trước kia ta từng có một chuỗi khuyên tai ngọc trai như thế này nhưng ta đã tặng nó cho Thúy Nhi rồi."
Nàng ta nói xong, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta không muốn khai ra Thúy Nhi nhưng nếu nàng ta không khai ra thì chẳng phải nàng ta sẽ trở thành nghi phạm hay sao?
Để bảo vệ bản thân, nàng ta đành phải để Thúy Nhi chịu thiệt thòi.
Trong một lần dạo phố, vì đột nhiên có hứng thú nên nàng ta mới mua chuỗi khuyên tai này, nhưng đến khi mua xong rồi lại cảm thấy nó quá bình thường, không còn thích nữa nên đã tặng nó cho Thúy Nhi để chiếm được cảm tình của mọi người.
Thúy Nhi vừa nghe thấy điều này, cả người nàng ta run như cầy sấy nói: "Đúng vậy, Nguyệt phu nhân đã tặng cho nô tỳ một đôi khuyên tai ngọc trai, nhưng cũng không có nghĩa đôi khuyên tai này là của nô tỳ, có rất nhiều đôi khuyên tai giống với đôi khuyên tai này, nên không thể chỉ vì như thế mà vu oan cho nô tỳ được.”
"Thúy Nhi, ngươi còn giả vờ? Ngươi nhìn dưới đáy của chiếc hầu bao này đi, rõ ràng có thêu một chữ Thúy Nhi, đây là tên của ngươi, ngươi còn muốn giả vờ đến bao giờ?” Tiểu Lam nói xong rồi giơ dòng chữ trên chiếc hầu bao cho mọi người xem.
Tất cả mọi người đều thấy rằng thực sự có một chữ Thúy Nhi trên đó.
Mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thúy Nhi nhưng vẫn còn nhiều người vẫn còn mơ hồ, không thể nhìn rõ được chân tướng.
Vân Nhược Linh bước lên phía trước, lạnh lùng nói: "Lý Tam, ta bảo ngươi truyền phủ doãn và ngỗ tác đến đây, ngươi đã truyền đến chưa?"
Khi Sở Diệp Hàn vừa mới đến, Vân Nhược Linh lợi dụng lúc hỗn loạn đã nhanh chóng nói với Lý Tam, bảo hắn ta truyền phủ doãn tới.
Ly vương phủ rất gần nha môn, có lẽ phủ doãn sẽ đến đây sớm thôi.
Đúng lúc này, giọng nói của Trương phủ doãn từ bên ngoài truyền đến: "Ti chức tham kiến Vương gia, Vương phi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!