Vân Nhược Linh sớm đã điều tra được bối cảnh của thời đại này, biết được bọn họ đang ở trong giai đoạn lũng đoạn của lịch sử, trong sách của bọn họ không có Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn và các danh gia khác, vì vậy đến lúc đó nàng đem những bài thơ mà mình đọc được đọc cho họ nghe.
Đợi khi trở về, nàng nhất định sẽ đốt một ít giấy cho những vị danh gia này, để cảm tạ ơn mượn thơ của bọn họ.
Lâm Lang nghe vậy liền chế nhạo nói: "Ly Vương phi tự tin như vậy, ngươi lấy hoa mai làm đề tài chính, làm một bài thơ tặng mọi người đi."
Nói xong nàng ta lại khoanh tay ôm ngực và nhìn Vân Nhược Linh xem kịch vui.
Chuẩn bị xem nàng bị mất mặt.
Tất cả mọi người đều đang chờ Vân Nhược Linh mất mặt, có người thậm chí không thèm nhìn nàng, ngồi ở trên ghế uống trà, hoặc chơi oẳn tù tì ăn lạc, hoàn toàn không để ý tới Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh liếc nhìn những người này, nhìn về hoa mai ở phía xa xa, lạnh lùng đọc:
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.”
Ngay khi giọng của Vân Nhược Linh thốt lên, khung cảnh chìm vào im lặng.
Mọi người thật không ngờ rằng nàng thực sự làm được một bài thơ trong thời gian ngắn như vậy.
Nam Cung Nguyệt và Lâm Lang cùng những người khác tại đây đều ngạc nhiên, và một số tài tử ở bàn phía sau đột nhiên vỗ tay.
“Hay, thơ hay. Quả là một bài thơ hay.”
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân, Bất đồng đào lý hỗn phương trần. Ý tưởng của bài thơ này thật tinh tế , thác vật ngôn chí. Vương phi chắc phải dùng sự cao quý của hoa mai để thể hiện sự khác biệt giữa bản thân và thế giới. Hoa mai có thể nở trong thời tiết lạnh giá và tự nhiên cao quý, sạch sẽ, mạnh mẽ, không bình thường giống như hoa đào, hoa mận. "
“Vương phi quả thật là lợi hại, chỉ cần ra tay thì đã có bài thơ hay.”
Các tài tử là những người tự cho mình là cao quý, nghe xong thơ của Vân Nhược Linh cũng rất thích, họ cũng muốn phân biệt rõ những thứ thanh cao với những thứ trần tục tầm thường.
Ly vương phi làm bài thơ này có lẽ là để bày tỏ tình cảm cao thượng và bày tỏ những hoài bão cao cả không muốn cùng thế tục đồng lưu.
Khi Lâm Lang nghe thấy, nàng ta đột nhiên nói: "Đây thực sự là của Ly Vương phi làm sao? Không phải ngươi đã lấy từ cuốn sách nào ra chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!