Lúc này, trên phố người càng lúc càng đông, đột nhiên, ở phía trước trong đường hầm, tiến vào một xe ngựa màu xanh cực kì đắt đỏ.
Kích thước của chiếc xe kia thật là quá to, nó vừa di chuyển vào, tức khắc bị kẹt ở giữa đường rồi, mọi người muốn đi qua con phố lớn, nhất định phải nghiêng mình, cẩn thận từng li tưng tí từ khe hở bên cạnh xe ngựa đi qua.
“Nương nương, đây là xe ngựa của nhà ai, sao lại to như vậy? Hôm nay họp chợ, rõ ràng biết trên đường tắc như vậy, người này sao vẫn cho xe ngựa đi đến chợ?” Thu Nhi thấy đường phố không thông suốt, có chút tức giận nói.
Vân Nhược Linh nhìn con xe ngựa một cái, chỉ có thể nói, thời cổ đại và hiện đại đều giống nhau, đều thích kẹt xe.
“Mấy người đằng trước mau tránh ra!” Đúng lúc này, cách đó không xa, có một người trên người mặc áo màu vàng, sang lưng mang chiếc cặp của người đưa thư, cưỡi một con ngựa cao to, hướng trên đường cái vọt lại đây.
Chỉ nhìn thấy làn bụi vàng cuộn lại, ngựa chạy như bay.
Nhìn con ngựa giống như bị điên, ngửa đầu, chạy một đường như điên hướng về phía trước, lật ngửa rất nhiều trái cây và sạp trái cây, từ trong đám người có tiếng hét chói tai, vội vã nép vào bên cạnh.
Lúc này, đường lớn vốn là rất có trật tự, nhất thời trở nên hỗn loạn, tiếng hoảng loạn và tiếng hét chói tại không ngừng.
“Nương nương, mau tránh đi.” Thời gian rất gấp, Thu Nhi chưa kịp nói xong, đã vội vàng kéo tay vương phi nhà mình chuẩn bị tránh đi.
Nhưng không biết ai ở trong hỗn loạn, không cẩn thận đẩy Vân Nhược Linh một cái, đem nàng trực tiếp đẩy về hướng xe ngựa, cơ thể của nàng đập mạnh vào hướng cạnh xe ngựa kia.
Giữa lúc Vân Nhược Linh tưởng là phần eo của nàng sẽ bị va gãy, đột nhiên, một bàn tay ngọc mảnh mai đưa ra, kịp lúc đỡ lấy eo của nàng, hơn nữa nàng đều vịn cả người vào, một giọng nói ấp ám như dây đàn, vang lên ở bên cạnh tai nàng: “Cô nương, cẩn thận.”
Tức khắc, một mùi thuốc thoang thoảng, từ trong xe ngựa truyền ra.
Vân Nhược Linh vội vàng xoay người, gió thổi lướt nhẹ nhàng thấy chiếc rèm màu trắng cửa xe ngựa kia, chiếc rèm bị thổi lên, nàng nhìn thấy ngồi bên trong xe là một người mặc bộ cẩm y màu trắng, dáng vẻ chàng trai vô cùng khôi ngô.
Da của chàng đẹp trai này trắng như tuyết, làn da vô cùng mịn màng, môi như ngâm màu đỏ, lông mày như vẽ, một đôi mắt đẹp long lanh nhìn nàng, trong ánh mắt mang ý tốt: “Cô nương, không sao chứ?”.
Vân Nhược Linh nhìn rõ mặt chàng trai, trong nhát mắt, ngạc nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!