“Các người quá keo kiệt rồi, một con Vẹt như thế này, nếu bán cho những nhà giàu có, chí ít cũng phải là mười lạng bạc, tôi ra giá tám lạng!”
Người nông dân chân chất nhìn về phía người đàn ông đưa tám lạng bạc với vẻ đầy mong đợi: “Vẫn là ngươi có tầm nhìn đó, nhưng con Vẹt này đã khiến ta bỏ ra nhiều công sức, bắt về từ trong rừng sâu núi hiểm đấy, trông nó đẹp đến thế, hơn nữa nó còn biết nói nữa. Ta nói cho mọi người nghe, con Vẹt này không giống những con bình thường chút nào, con bình thường cần phải huấn luyện mới nói được, phải mất ba đến năm tháng, nhưng con Vẹt này lại rất thông minh, dạy nó nói gì, chỉ cần một lần là nói được. Vậy nên vị khách này, anh mua giá tám lạng thì quá ít rồi, anh có thể thêm chút nữa không? Nhà tôi còn có mẹ già đang cần tiền để khám bệnh, còn cần tiền để nuôi con thơ nữa.”
“Gì chứ? Dạy một lần sẽ được, đây là con Vẹt thần sao? Vậy ngươi diễn thử cho ta xem đi, nếu như nó nói hay, ta có thể đưa cho ngươi hai mươi lượng bac.” Người đàn ông ra giá tam lạng nói.
“Được rồi, ngươi muốn nó nói gì nào?” Người nông dân hỏi.
“Nói là ta đẹp trai nhất, ta đa tình phong lưu nhất, thanh tao thoát tục, tất cả mỹ nữ gặp mặt đều thích ta.” Người nam nhân ra giá tám lạng lộ rõ khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cam, nói với vẻ mặt đầy cợt nhả.
Người nông dân lập tức nhìn về phía con Vẹt: “Tiểu Bạch, nói nhanh đi.”
Con Vẹt ngẩng cao cái đầu cao quý, kim quan trên đầu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chói sáng rạng rỡ, cột hơi ở cổ lúc mạnh lúc gấp gáp, chỉ thấy nó dùng cánh chỉ vào người nam nhân kia liếc mắt một cái, đột nhiên mặt nó vẻ khinh thường nói: “Ngươi không đẹp chút nào, ngươi xấu nhất, vừa lùn vừa đen, ngươi là người xấu nhất trên con phố này, không ai thích ngươi.”
“Hì hì...” Vân Nhược Linh nghe được những lời này, cũng đã không nhịn được, mà há miệng cười to.
Người bên cạnh cũng cười rộ lên.
Thần ơi, con Vẹt này lại có thể nghe hiểu được tiếng người, còn mắng người nữa.
Người đàn ông ra giá tám lạng nghe thấy, ngay lập tức giận đến mức dựng cả ria mép, hắn ta tức giận nói: “Con Vẹt phá phách, lại dám mắng cả ông, ông đây không cần.”
Nói xong, hắn ta tức giận phất tay áo, xoay người nghênh ngang mà đi, để lại tiếng cười giòn dã của đám đông phía sau.
Người nông dân nhìn thấy người khách hàng lớn của mình bị chọc tức giận bỏ đi, lập tức nổi giận trừng mắt nhìn con vẹt: “Tiểu Bạch, ta sớm đã bảo ngươi không được nói bậy, ngươi xem, ngươi làm người ta bỏ chạy mất rồi? Tiền thuốc men của mẫu thân ta, phải xoay sở đâu ra?”
“Vị đại ca này, ta muốn Vẹt của ngươi, ngươi ra giá đi.” Nhìn thấy có một người khác đang chuẩn bị ra giá, Vân Nhược Linh nhanh chóng tiến lên phía trước, nói với người nông dân.
Bây giờ vẫn không có mấy người nhiều tiền đi qua đây, nàng phải nhanh chóng mua con Vẹt về tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!