Lúc đó cũng vì hắn bị gã địa chủ kia áp bức, do quá tức giận nên ra hiệu cho Tiểu Bạch, suýt chút nữa đã mắc một sai lầm lớn.
Nhưng mà tại sao cô nương này lại hỏi như vậy?
Hầu hết mọi người đều mong rằng con vẹt này có thể nói những lời tốt lành và làm hài lòng mọi người.
Cô nương này lại muốn nó nói những điều không may mắn.
Tuy nhiên, việc này không liên quan tới hắn, nên hắn cũng không hỏi.
Vân Nhược Linh nghe thấy Tiểu Bạch này còn biết mắng người, ngay tức khắc ý nghĩ trong lòng càng lúc càng sâu.
Nàng nói với Thiết Trụ: “Vậy những động tác mà ngươi biết đều chỉ cho ta.”
“Không thành vấn đề, nhưng những động tác này tự mình cũng có thể nghĩ ra, chính là khi cô nương thực hiện động tác nói với con vẹt, cần nói những lời gì, luyện tập thêm vài lần nữa nó sẽ biết làm, nó rất thông minh” Thiết Trụ đáp.
Hóa ra là như vậy.
Vân Nhược Linh lần này lại càng ưa thích con vẹt này
Sau khi học được vài động tác từ Thiết Trụ, nàng nói: “Đúng rồi, mẫu thân của ngươi bị bệnh gì?”
Nàng là đại phu, không gặp thì còn dễ nói, nếu đã gặp rồi, có thể giúp vẫn là phải tận lực giúp đỡ.
“Mẫu thân của ta bị cảm lạnh, bệnh này nói là không nghiêm trọng, nhưng cũng có thể làm chết người. Mẫu thân ta bị sốt và ho đã hai ba tháng nay, ngày ngày tinh thần không được tốt, ăn không ngon ngủ không yên. Bà ấy thân thể vốn dĩ đã rất yếu, trong nhà lại lạnh như vậy. Ta lo là bệnh của bà ấy sẽ càng đi xuống, sợ rằng không qua khỏi mùa đông này.” Thiết Trụ nói với vẻ mặt lo lắng.
Vân Nhược Linh gật đầu, hóa ra chỉ là cảm lạnh.
May mắn là đó không phải một căn bệnh hiếm gặp và nghiêm trọng.
Nếu là cảm lạnh thì dễ điều trị rồi.
Người xưa bởi vì không có thuốc kháng sinh, không có thuốc cảm, nhiễm lạnh sẽ kéo con người ta vào chỗ chết, nhưng bên trong hệ thống chữa bệnh của nàng có thuốc, vậy thì đã khác rồi.
Nàng nói: “Ta là đại phu, ngươi không cần tìm những đại phu khác xem bệnh nữa, ta kê cho nương ngươi một vài loại thuốc, ngươi lấy về cho bà ấy, đến lúc đó chú ý cho bà ấy thêm quần áo, giữ ấm, bà ấy sẽ không sao.”
Ánh mắt Thiết Trụ ngay lập tức sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cô nương, cô là đại phu à? Thật lợi hại.”
Thu Nhi một mặt tự hào nói: “Đúng thế, nương nương nhà ta là đại phu nổi danh ở Kinh Thành...”
“Thu Nhi!” Vân Nhược Linh kịp thời nhắc nhở Thu Nhi, bảo nàng ấy không được nhiều lời, tránh để lộ thân phận của bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!