“Vậy nó có thể nói những câu khác nữa không? Nếu nó biết nói, giá cả không thành vấn đề, phủ Tấn Vương của chúng ta có thể trả nổi.” Viên Viên sảng khoái nói ra.
“Đương nhiên nó biết, nó rất thông minh, rất nhiều câu chỉ cần học một lần là biết, Tiểu Bạch mau nói với mọi người những lời hay nào.” Vân Nhược Linh vừa nói xong, thì lại vỗ tay hai cái.
“Hoàng thượng cát tường, hoàng hậu cát tường!” Tiểu Bạch nói.
Viên Viên vừa nghe những câu này thì lập tức kinh ngạc: “Rất lợi hại! Con vẹt này còn biết nói hoàng thượng cát tường, món quà như vậy mà dâng lên cho hoàng thượng thì Tấn Vương Phi của chúng ta sẽ là nữ nhân nổi bật nhất trong cung!”
“Thì ra cô nương là người của phủ Tấn Vương sao? Thất kính, thất kính, con vẹt này người có muốn lấy không?” Vân Nhược Linh nói.
Viên Viên đắc ý ngẩng đầu lên: “Tính ra ngươi có mắt nhìn, đúng chúng ta là người của phủ Tấn Vương nhưng mà ngươi yên tâm, ta không vì ta là người của phủ Tấn Vương mà ép giá ngươi hay là ngươi ra giá đi, ta cảm thấy giá hợp lý thì ta sẽ mua.”
Vân Nhược Linh đảo đôi mắt.
Để nàng ra giá, ra giá cao hoặc ra giá thấp cũng không tốt.
Nàng lập tức lắc đầu: “Không, quy tắc mua bán từ trước đến nay, cô phải ra giá, giá được thì mua.”
Lúc đó, kế bên có một người đang ăn dưa trong đám đông nói: “Ta từ sớm đã thấy qua con vẹt như thế này, nó được bán bởi một người đàn ông trên núi, ta hối hận lúc đó không mua mà để cho nó bị bán cho hai vị cô nương, con vẹt này làm sao lại nằm trong tay ngươi? Không lẽ là ngươi trộm nó ư?”
Vân Nhược Linh nhìn về hướng tên ăn dưa trong đám đông, thì từ sớm đã phát hiện ra người đàn ông trung niên đã ra tám lượng trước đó.
Nàng tạm thời sẽ gọi hắn là tám lượng bạc.
Bị cái tên tám lượng bạc trong đám đông phát hiện ra, trong lòng Vân Nhược Linh run rẩy một chút nhưng mà nàng ngay lập tức bình tĩnh lại, nàng điềm đạm nói: “Hai vị cô nương đó là người bán cho chúng ta, chúng ta đã mua lại nó thì đem ra bán lại kiếm tiền. Không giấu gì ngươi, ta dùng năm trăm lượng để mua lại từ tay của hai nàng.”
“Ngươi dám ra năm trăm lượng để mua thì chứng minh ngươi rất thích con vẹt này, vậy thì sao lại đem nó đi bán?”
Tên tám lượng ngước khuôn mặt nhăn như trái cam, hướng mặt về phía mặt trời mà hỏi.
“Bởi vì, ta là thương nhân.” Vân Nhược Linh bình tĩnh nói.
“…” Tám lượng cứng họng trợn mắt nhìn Vân Nhược Linh: “Những người mua đi bán lại như các người thật là quá đáng, ác ý đưa giá cao để mua, cướp mất bảo vật mà người khác yêu thích, đem ra bán với giá cao, những người thực sự yêu thích nó mua không được, thật đáng ghét!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!