“Nương nương, người bán con vẹt đó cho Tấn Vương Phi, đến lúc đó, nàng ta nhất định sẽ khoe khoang ra mặt, vậy người phải làm sao? Người đã nghĩ ra phải tặng lễ vật gì cho Hoàng Thượng chưa?” Thu Nhi vừa đi vừa nói.
“Vẫn đang nghĩ, nếu như đến lúc đó vẫn chưa nghĩ ra thì không tặng nữa.” Vân Nhược Linh rất tự nhiên mà vung tay mặc kệ, ánh nắng chiều tà vương trên mặt nàng, khiến cho nàng càng thêm sáng rực rỡ.
Hai người đang dạo bước thì bỗng nhiên phía trước truyền đến một âm thanh thất kinh lo sợ: “Không hay rồi, có người bị ngất rồi.”
Vân Nhược Linh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy phía trước là một đám người đang đứng vây tròn trước cửa ra vào của một cửa hàng rượu.
Một chiếc xe ngựa đang dừng tại chỗ đám người đó.
Vân Nhược Linh ngây người một chút, đây không phải và chiếc xe ngựa mà bọn họ gặp sáng nay sao?
Chắc không phải là Hiền Vương bị ngất đấy chứ?
“Hiền Vương nhà chúng ta bị ngất rồi, ai đến cứu ngài ấy đi.” Một tên đầy tớ vội vàng la hét.
Người ở bên cạnh lập tức nói: “Mau đi mời đại phu đi, ở Thành Đông có một tiệm thuốc đó.”
“Thành Đông cũng quá xa rồi. Hiền Vương vốn có bệnh lạ, đợi đại phu đến, không chừng người cũng mất rồi.”
“Mọi người mau nhìn bụng Hiền Vương đi, trời ơi, to quá đi, giống như mang thai vậy, khó coi chết đi được.”
“Nghe nói người mắc bệnh bụng to này đều không may mắn, dẫn đến Hiền Vương luôn không được sủng, trước đây chúng ta chỉ mới nghe lời đồn, không ngờ hôm nay được nhìn thấy người thật. Thì ra lời đồn đều là thật, Hiền Vương thực sự là tên bụng lớn, tiếc cho một khuôn mặt đẹp như vậy, thế mà lại là một quái thai!”
Nghe thấy những lời châm chọc của đám người đó, tâm lý thấy kẻ bất bình ra tay tương trợ của Vân Nhược Linh lại được kích thích, nàng phẫn nộ bước lên phía trước.
“Quái thai gì chứ? Người ta chỉ là mắc bệnh thôi.”
Mọi người vừa nhìn thì chỉ thấy một vị công tử khôi ngô anh tuấn đi đến, có người lập tức nói: “Vị công tử này, huynh thì hiểu gì chứ? Ngay đến cả Thanh Vân đại sư cũng nói ngài ấy mắc phải bệnh lạ, đến Thanh Vân đại sư cũng không trị khỏi, huynh còn ra mặt giúp hắn làm gì?”
“Thanh Vân đại sư nói hắn bị mắc bệnh lạ sao? Vậy chỉ là do kiến thức của ông ta hẹn hẹp, tất cả tránh ra để ta đến xem.”
Vân Nhược Linh nói xong thì chen vào giữa đám người.
Có người lập tức cười lạnh: “Tên tiểu tử nhà ngươi lại dám nói kiến thức Thanh Vân đại sư hạn hẹp, khẩu khí ngươi cũng không nhỏ đâu, không lẽ ngươi có thể chữa khỏi bệnh lạ này?”
“Không liên quan đến ngươi.” Vân Nhược Linh lười để ý đến đám quần chúng ăn dưa này.
Nàng vừa chen vào đã nhìn thấy một nam nhân mặc áo trắng, người nam nhân hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đã ngất đi rồi, người này đúng là Hiền Vương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!