Hiện giờ nhìn thấy có người muốn xông tới kéo nàng đi, hắn sợ chuyện chẳng lành, chạy nhanh chắn phía trước, nói: "Mọi người yên tâm một chút, nói không chừng hắn thật sự sẽ cứu được người, ngựa chết chữa thành ngựa sống."
"Các ngươi yên tâm, công tử nhà ta có y thuật cao minh, người nhất định sẽ cứu sống Hiền Vương." Thu Nhi cũng che ở trước mặt, hứa hẹn trước mặt mọi người.
"Chậc, ngươi và công tử nhà các ngươi là cùng một hội, nói không chừng các ngươi và thằng nhóc này cũng cùng chung một nhóm, các ngươi khinh bạc Hiền Vương ở trước mặt mọi người, Hiền Vương thật đáng thương, cái miệng của hắn vậy mà lại bị một kẻ dâm ô hôn."
"Không được, chúng ta phải kéo cái kẻ bại hoại này đi, không thể để hắn làm bẩn Hiền Vương."
Lúc này mọi người đều trở nên tức giận, có người phía sau gào lên, sau đó mọi người đều xắn tay áo lên, xoa tay, chuẩn bị đi lên túm Vân Nhược Linh.
"Khụ khụ..." Đúng lúc này, vài tiếng ho rất nhỏ vang lên, từ trên người Hiền Vương truyền tới.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy rằng sau nụ hôn của Vân Nhược Linh, Hiền Vương đã từ từ mở mắt, còn thở ra một hơi.
"Tỉnh lại rồi, Hiền Vương lại có thể bị hôn môi mà tỉnh lại!"
"Thật sự là kì quái, chẳng lẽ ngay cả hôn môi cũng có thể cứu sống người?"
Khi Hiền Vương mở to mắt ra, đối diện với một khuôn mặt thanh tú động lòng người, hắn nhất thời sửng sốt, lại cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Chỉ là, hắn không thể nhớ mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu.
Lúc này hắn cảm thấy môi mình tê rần, cơ thể mềm nhũn, thời điểm hắn vừa mới khôi phục ý thức, không lập tức tỉnh lại, mặc dù hắn không tỉnh lại, nhưng lại biết có một đôi môi ấm áp không ngừng hôn hắn.
Đôi môi kia không ngừng độ khí cho hắn, mỗi một lần độ, hắn lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cho đến khi hắn mở to mắt ra nhìn, phát hiện ra chủ nhân của đôi môi này, hóa ra lại là một công tử rất tuấn tú.
Lúc hắn nhìn thấy đây là một nam nhân, làn da trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo, cả người tràn đầy lửa giận và sát khí không thể nén xuống.
"Vương gia, người tỉnh rồi, thật tốt quá." Tiểu tử bên cạnh vội vàng đứng lên nói.
"Nước..." Hiền Vương nhẹ nhàng mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Tiểu tử vội vàng chạy đến đưa một chai nước, giúp đỡ Hiền Vương ngồi dậy, bắt đầu uống nước.
Hiền Vương khát quá lâu, vừa nhìn thấy nước, uống ùng ục ùng ục rất nhiều nước, uống hết, hắn mới cảm thấy cả người dễ chịu hơn một chút.
"Vương gia, người đã khá hơn chưa?" Tiểu tử vội vàng hỏi.
Hiền Vương thản nhiên gật đầu, nói: "Bổn vương tốt hơn nhiều rồi."
"Thật sao? Vừa rồi may có vị công tử này cứu người, nếu không có người này, tình hình sẽ rất nguy hiểm." Tiểu tử nhìn Vân Nhược Linh đầy cảm kích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!