Sau khi Vân Nhược Linh nói xong, nàng nhấc váy lên và lại tiến về phía trước.
“Vân Nhược Linh.” Nhìn thấy cảnh này, Sở Diệp Hàn lạnh lùng kéo dây cương, phóng nhẹ lao tới chỗ Vân Nhược Linh rồi dừng lại. Làm nàng kinh ngạc một hồi.
“Sao ngài lại phi ngựa đến dọa ta, suýt chút nữa đã làm ta sợ chết khiếp.” Vân Nhược Linh hoảng sợ vỗ vỗ ngực.
“Không phải hiện tại ngươi vẫn còn sống đó sao? Hôm nay ngươi đi đâu?” Sở Diệp Hàn liếc nhìn Vân Nhược Linh, trong mắt đều là sự dò hỏi.
“Đi dạo phố mua sắm, sao vậy? Nữ nhân bọn ta hiện tại còn không thể đi dạo phố hay sao?” Vân Nhược Linh hờ hững hất ống tay áo.
“Đi dạo phố mua sắm? Vậy tại sao lúc đi không gọi vị Vương Gia này?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Vân Nhược Linh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hoài nghi nhìn hắn: “Nữ nhân chúng ta đi mua sắm, vương gia ngài đi theo làm cái gì? Nam nhân sao lại muốn cùng nữ nhân chúng ta đi mua sắm?” Sở Diệp Hàn nghe vậy thì nhìn Vân Nhược Linh giống như nhìn một người ngốc: “Không phải tất cả nữ nhân đều thích có nam nhân chúng ta đi mua sắm với mình sao, lẽ nào ngươi khác với bọn họ?”
Ít nhất thì Nam Cung Nguyệt đã cầu xin hắn bồi nàng ta đi mua sắm vài lần, thế nhưng hắn đều lấy lý do công việc kinh doanh bận rộn để từ chối.
Vân Nhược Linh nói: “Đó là những người khác, cũng không phải ta. Ta chỉ thích đi mua sắm với nữ nhân, đặc biệt không muốn có nam nhân theo cùng.” Không được tự do.
Chân mày Sở Diệp Hàn đột nhiên không tự chủ được mà nhấc lên: “Ngươi vẫn còn thích nữ nhân?”
“Cái gì gọi là vẫn? Trước giờ ta vẫn luôn thích nữ nhân có được hay không? Nữ nhân đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, quyến rũ như vậy.” Vân Nhược Linh nói.
Mạch Liên ở bên cạnh nghe như vậy, khóe miệng co giật kịch liệt.
Hắn ta đánh ngựa đến gần Sở Diệp Hàn, thận trọng nói: “Vương gia, không phải lần trước ngài nói đêm đó quan hệ của ngài và vương phi đã tiến thêm một bước rồi. Ngài đã dùng mị lực của nam nhân để chinh phục được vương phi rồi sao, sao bây giờ vương phi vẫn còn không nghe theo ngài?
“Khụ…” Sở Diệp Hàn lập tức trừng mắt nhìn Mạch Liên.
Hắn ta không nói, cũng không có ai bảo rằng hắn ta câm miệng mà.
Vân Nhược Linh đột nhiên nghe được thêm một số manh mối rồi.
Thì ra Sở Diệp Hàn này thực sự đã nói trước mặt của Mạch Liên bảo rằng đêm đó của hai bọn họ thành sự rồi.
Đây chẳng qua là một điều vô nghĩa, tức chết nàng rồi.
Nàng nhìn chằm chằm vào Sở Diệp Hàn bằng một ánh mắt tức giận: “Sở Diệp Hàn. Chúng ta đêm đó rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, ngài còn dám đứng trước mặt bọn họ nói nhảm, làm hỏng thanh danh của ta. Ngài đi chết đi.”
Nói xong, nàng nhặt một cục bùn từ dưới đất lên, ném vào người Sở Diệp Hàn.
Bùn đất bay thẳng đến mặt Sở Hàn Diệp, cũng may rằng hắn né nhanh, nếu không thì gương mặt tuấn tú của hắn sẽ bị bùn đất làm hỏng mất.
Lúc này, khuôn mặt của hắn đã đen như đáy nồi, hắn quay đầu lại liếc nhìn bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!