“Không cần đâu, tối nay bổn vương muốn ở lại Phi Nguyệt Các.” Sở Diệp Hàn nói xong, mặc kệ Nam Cung Nguyệt đúng ở đó, ôm Vân Nhược Linh rời đi.
Vân Nhược Linh vùng vẫy muốn thoát ra thế nhưng sức lực của hắn quá mạnh, nàng không thể nào thoát được,
Nhìn thấy Sở Diệp Hàn thờ ơ với bản thân như vậy, Nam Cung Nguyệt lập tức cảm thấy đau lòng, hai hàng nước mắt chảy dài.
“Nương nương, người đừng buồn. Có lẽ vương gia cho rằng ngài ấy nuông chiều người quá, cũng phải nuông chiều vương phi một chút, sau đó mới yên tâm với người.” Đàm Nhi đứng bên cạnh vội lấy ra khăn mùi xoa, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Nam Cung Nguyệt.
“Làm sao có khả năng! Ngài ấy rõ ràng vẫn còn giận ta. Nếu như lần trước ngươi không đánh rơi dao trên mặt đất, ngài ấy sẽ không tức giận bở đi. Đã lâu như vậy rồi, ngài ấy vẫn còn chưa tha thứ cho ta. Ta bây giờ phải làm gì đây?” Cứ cái đà này, nàng ta tại Vương Phủ này, sẽ còn chỗ dung thân sao?
“Đều là lỗi của nô tỳ, nương nương muốn phạt nô tỳ như thế nào nô tỳ cũng chấp nhận.” Đàm Nhi cắn môi tự mình trách móc.
Lần trước, nương nương dùng lưỡi dao cứa vào đầu gối, muốn giành lấy sự thương hại của vương gia.
Kết quả nàng ta vô tình làm rơi lưỡi dao xuống đất, sau đó để vương gia nhìn thấy. Vương gia hứa sẽ ở lại với nương nương, thế nhưng sau khi nhìn thấy lưỡi dao đã lập tức bỏ di.
Có thể thấy được là lúc đó vương gia đang rất tức giận.
Gần đây vương gia đều ở trong quân doanh, cũng không phái ai về truyền tin cho nương nương, rõ rang là đang có ý muốn bỏ mặc nàng ta.
Thấy nương nương thương tâm, nàng ta cũng cảm thấy khó chịu.
Vốn tưởng rằng vương gia sẽ chỉ lạnh nhạt với nương nương vài hôm mà thôi, sau đó sẽ tha thứ, rồi cùng với phu nhân hợp lại như cũ.
Thế nhưng khi vương gia quay trở về, ngái ấy lại đang ôm lấy vương phi, sau đó còn muốn nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các.
Điều này khiến cho Đàm Nhi muốn an ủi cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Nam Cung Nguyệt nhìn về phía Phi Nguyệt Các, chua chát nói: “Ta hiện tại chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Vương gia ngài ấy đã hứa sẽ sinh cho ta một đứa con, ngài ấy sẽ thực hiện, ta chỉ có thể chờ đợi cơ hội này. Với đứa con của của ngài ấy, trái tim của ngài ấy chắc hẳn cũng sẽ tự nhiên mà quay về bên ta.”
“Thưa nương nương, nương nương đừng lo lắng, mấy ngày nay hẳn là vương gia rất bận rộn. Sau khi qua năm mới, vương gia nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Đàm Nhi nhẹ nhõm nói.
Nam Cung Nguyệt chế nhạo: “Dù có bận thế nào, không phải ngài ấy cũng có thời gian nghỉ lại Phi Nguyệt Các sao?”
Nói xong, nàng ta buồn bã thở dài, vặn khăn mùi xoa trong tay, buồn bực quay người đi.
Vân Nhược Linh không ngờ rằng Sở Diệp Hàn muốn lưu lại Phi Nguyệt Các.
Vào lúc hắn thả nàng xuống, nàng vội vàng cách xa hắn hai bước, sau đó đổi chủ đề nói: “Vương gia, ngài có biết mấy ngày trước Trưởng công chúa suýt chút nữa bị Ngụy Quốc công phủ bắt nhốt hay không?”
“Đã biết, Mạch Liên nói với ta là ngươi đã giúp Trưởng công chúa. Cảm tạ ngươi.” Sở Diệp Hàn biết với tính cách của Trưởng công chúa, sẽ không nói lời cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!