“Không thể nào, ta quên chỗ ta đặt nó rồi, ta nhớ như in là đã đặt nó vào trong túi vải, nhưng giờ không tìm thấy.” Vân Nhược Linh chán nản vò đầu bứt tóc, cái tật xấu vứt đồ lung tung của nàng cần phải sửa.
Giả dụ nàng làm mất một vị thuốc quý, thì đây là việc lớn tày đình.
“Ngoài thuốc ra, còn có cách nào giúp ngươi giảm đau không?” Sở Diệp Hàn đột nhiên ngồi xuống đầu giường, nghiêm túc nhìn Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ta đã từng đọc qua một cuốn sách, họ nói dùng tay đập đập vào bắp chân của mình, cũng có thể giảm đau."
“Thật như thế không?” Sở Diệp Hàn nói xong, lòng bàn tay to đầy đặn bóp chặt chân nàng, hai tay cũng đập đập vào bắp chân nàng.
“A, ngài!” Vân Nhược Linh đột nhiên bị bóp vào chân mình như thế thì đỏ bừng mặt xấu hổ.
Nam nhân này mới có nói thế thôi đã làm luôn rồi.
Thực chất đâu có cần hắn phải làm đâu.
Nhưng sau khi hắn nhẹ nhàng đập đập vài lần, nàng thực sự cảm thấy bụng mình đỡ hơn một chút, một khi đã thoải mái, nàng không quan tâm hắn là đàn ông, nàng nói thẳng: "Đúng chỗ đó rồi, đập mạnh hơn chút nữa.”
Sở Diệp Hàn thực sự là rất nghe lời nàng, tiếp tục đập đập. Đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc một người phụ nữ.
Nếu là trước kia hắn rất chán ghét, hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình có thể chăm sóc phụ nữ như thế này.
Nhưng không hiểu sao giờ lại cảm thấy vui mừng, thậm trí còn có chút sung sướng vì việc mình đang làm.
Bóp nhẹ bóp nhẹ, nàng đã say luôn vào giấc ngủ, nàng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ, nghe rất đáng yêu.
Sở Diệp Hàn thấy nàng đã ngủ say, hắn đứng dậy mới phát hiện ra tay mình đã bị tê cứng.
Vừa rồi mình đã bóp cho nàng bao lâu?
Đêm đã rất muộn, hắn cũng buồn ngủ nên chỉ đơn giản nằm trên giường của Vân Nhược Linh, ôm nàng và chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua thật nhanh nháy mắt cái đã đến ngày đầu năm mới.
Bình thường Vân Nhược Linh không bao giờ ăn tối cùng các thành viên trong phủ, nhưng hôm nay là Tết Nguyên Đán, cô và Sở Diệp Hàn vẫn đến yến tiệc và dùng bữa tối đoàn viên với các thành viên trong phủ.
Sau khi ăn xong, Nam Cung Nguyệt đáng thương nhìn Sở Diệp Hàn bẩm: "Vương gia, tối nay ngài, Trường tỷ và Vương phi phải vào cung điện để tham gia yến tiệc, vậy trong cung điện chỉ còn mỗi mình ta, ta cảm thấy thật là cô đơn, hay là, hôm nay ta về nhà cùng phụ mẫu đón năm mới?”
Nam Cung Nguyệt cố ý nói một cách thật đáng thương, mục đích để được vào cung.
Nàng ta đang lùi một bước để tiến hai bước.
Nếu là trước đây, Sở Diệp Hàn nhất định sẽ không để nàng ta đón năm mới một mình, nghe nàng ta nói câu này sẽ tan nát cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!