Vương phi cùng người nhà tiến cung, nếu không có ân huệ đặc biệt thì không thể mang theo nha hoàn.
Vì vậy, Vân Nhược Linh một mình đi ra đại điện, chuẩn bị tìm Sở Diệp Hàn, cùng hắn đi thăm thái hậu.
Vậy mà nàng tìm khắp nơi, thế nhưng không thấy Sở Diệp Hàn, cũng không biết hắn đi đâu.
Dù sao nàng biết đường tới Thọ Khang cung, dứt khoát một mình đi đến đó.
Có điều trước khi nàng đi, phải để lại lời nhắn cho Triệu Vương Phi, bảo nàng ấy nếu thấy Sở Diệp Hàn trở lại, báo cho Sở Diệp Hàn rằng nàng chờ hắn ở tẩm cung của thái hậu.
Nhưng khi nàng đến gần hòn giả sơn, đột nhiên đằng trước hiện ra một bóng người mặc đồ đỏ.
Bóng dáng đó, hồng y tung bay, tóc đen như thác, khuôn mặt như tranh, mắt tựa sao mờ trong đêm đông, ngoài Tô Thất Thiếu thì có thể là ai.
"A! Ngươi thần không biết quỷ không hay trốn trong đó làm gì, làm ta sợ muốn chết!" Vân Nhược Linh bị dọa sợ, tức giận trừng mắt với Tô Thất Thiếu.
"Vân Nhược Linh, ngươi lừa bản thế tử. Mỹ nhân kia chính là ngươi, đúng không?" Tô Thất Thiếu đi lên phía trước, đôi mắt lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.
Nữ nhân này lại dám lừa hắn ta, đem hắn ta xoay vòng vòng!
Nếu Tô Thất Thiếu đã biết, Vân Nhược Linh cũng dứt khoát không lừa hắn ta nữa.
Nàng nhướng mày: "Là ta, vậy thì sao?"
"Ngươi thừa nhận! Ngươi biết là ta tìm ngươi, tại sao lại muốn lừa ta?" Trong mắt Tô Thất Thiếu hừng hực ánh lửa, bởi vì bị đùa giỡn mà thẹn quá hóa giận.
"Ta và ngươi có quan hệ thế nào? Vì sao ta phải lo lắng cho ngươi?" Giọng Vân Nhược Linh lạnh lùng.
Thật nực cười. Tại sao nàng không thể lừa Tô Thất Thiếu?
Năm đó, Tô Thất Thiếu còn làm cho nàng cực khổ như vậy, chẳng qua nàng chỉ đùa giỡn hắn một chút, so với những thương tổn hắn gây ra, chuyện này vẫn thật nhẹ nhàng.
"Ngươi, vậy mà ngươi lừa gạt bản thế tử, chơi đùa tình cảm của bản thế tử!" Tô Thất Thiếu giận đến sôi máu, thanh âm lạnh lẽo
Bỗng Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng: "Tô Thất Thiếu, ngươi tự đề cao bản thân quá, lại còn nói ta lừa gạt, chơi đùa với tình cảm của ngươi? Ta có từng hứa hẹn gì với ngươi chưa? Ta là phụ nữ đã có chồng, hẳn là ngươi nên cách xa ta ra một chút! Hơn nữa, ta còn chưa tìm ngươi tính toán những tổn thương ngươi gây ra cho ta năm đó, trái lại ngươi còn đến đòi ta! Nếu muốn tính sổ, thì chúng ta tính từ năm đó, khi ngươi bắt đầu bắt nạt ta, tính từng vụ từng vụ một, xem cuối cùng là ai thiếu ai!"
Tô Thất Thiếu bị Vân Nhược Linh quở trách đến sững sờ, đau đớn đứng lên, trước kia hắn ta rất hay bắt nạt nàng.
So với chuyện nàng đùa giỡn hắn ta, những chuyện kia mới thật là tội ác.
Nói như vậy, là hắn ta có lỗi với Vân Nhược Linh, không phải là Vân Nhược Linh có lỗi với hắn ta.
Trong nháy mắt mặt hắn ta đỏ lên, trong mắt tràn đầy áy náy, hắn ta nhìn Vân Nhược Linh, nói: "Thật sự xin lỗi, xin ngươi tha thứ cho những chuyện năm đó ta gây ta, ta đồng ý với ngươi, về sau ta sẽ không bao giờ... không bao giờ bắt nạt ngươi, nếu có ai bắt nạt ngươi, chắc chắn ta sẽ bảo vệ ngươi."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!