Sau khi Sở Diệp Hàn kéo Vân Nhược Linh đến một nơi không có người, hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Mạch Liên sẽ không bao giờ quên bất cứ chuyện gì, hắn ta dù là quên chính bản thân mình, cũng tuyệt đối sẽ không quên bẩm báo chuyện cho Bổn vương.”
“Ngươi biết rõ Tô Minh đối đầu với Bổn vương, ngươi lại đi trị bệnh cho con trai hắn ta? Vẫn âm thầm qua lại với Tô Thất Thiếu?”
Nói tới đây, hắn đã hung dữ siết chặt nắm đấm, ánh mắt rét lạnh quét qua phía Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh thấy hắn tức giận như vậy, cũng ngang ngược ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Đúng, là ta không được sự đồng ý của ngài đã dám trị bệnh cho hắn ta, thì sao? Ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của ta, nếu đổi lại là ngài có bệnh, ta cũng sẽ giúp đỡ.”
“Ngươi có biết hắn ta là ai không? Cả nhà bọn họ, đều là người mà Bổn vương vô cùng căm ghét!” Sở Diệp Hàn nói xong, đột nhiên bóp cằm Vân Nhược Linh một cái, trong mắt lóe lên lửa giận ngút trời.
Đôi mắt Vân Nhược Linh cũng kiên quyết nhìn chằm chằm hắn: “Đấy là chuyện của ngài, không liên quan gì đến ta, ngài hận bọn họ, không có nghĩa là ta cũng phải hận.”
“Ngươi!” Sau khi Sở Diệp Hàn cắn chặt răng lên tiếng, đột nhiên cúi đầu xuống, lập tức ngậm vào môi nàng, hôn một cách thô bạo.
Môi Vân Nhược Linh bị giữ chặt, nàng nhất thời giống như một con cá bị thiếu dưỡng khí, không thể thở nổi.
Nàng chỉ đành phải dùng tay bàn tay nhỏ bé đập đập hắn, nhưng sức lực của nàng so với sức mạnh của một người đàn ông thì tuyệt đối không thể nào so sánh được.
Một lúc lâu sau, Sở Diệp Hàn mới dừng nụ hôn này lại, hắn vừa buông nàng ra, Vân Nhược Linh lập tức đẩy hắn một cái, hắn cũng không tránh, người lùi về sau hai bước.
Vân Nhược Linh vốn dĩ cho là hắn sẽ né tránh, hoặc là nàng sẽ không thể đẩy được hắn, không nghĩ tới rằng, nàng lại đẩy được hắn, như vậy rõ ràng nàng đã dùng lực rất mạnh.
“Ngài, sao ngài lại không tránh?” Vân Nhược Linh sửng sốt một chút, người đàn ông này dữ dằn hung hăng, vậy mà nàng dám đẩy hắn như vậy, hắn có thể không đánh chết nàng hay không chứ.
Sở Diệp Hàn ánh mắt rét lạnh quét về phía Vân Nhược Linh, nàng có thể đẩy hắn, chứng tỏ với nàng hắn không có sự đề phòng.
Nếu hắn đề phòng nàng, nàng làm sao có thể đến gần hắn được.
“Bổn vương cảnh cáo ngươi, ngươi là Ly Vương phi, sau này không có sự đồng ý của Bổn vương, ngươi không được tự tiện chữa bệnh cho người khác. Đừng chữa lành cho kẻ thù!”
“Nếu như ta không nghe thì sao?” Vân Nhược Linh lạnh lùng hỏi.
Hắn thật đúng là độc đoán, ngay cả việc tự do chữa bệnh cho người khác nàng cũng không được phép?
“Ngươi không nghe, vậy Bổn vương không thể làm gì khác là chặt đứt hai chân ngươi, không cho ngươi ra khỏi cửa.” Sở Diệp Hàn độc đoán nói.
Vân Nhược Linh nghe hắn nói như vậy, giận đến mức nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất, ném thẳng về hướng Sở Diệp Hàn: “Ngài dựa vào cái gì? Ta muốn đi ra ngoài là quyền tự do của ta, ngài dựa vào cái gì mà quản ta?”
Hòn đá kia vừa lao đến, lập tức bị Sở Diệp Hàn đưa tay bắt lấy, tốc độ của hắn có thể nói là rất nhanh, rất chính xác.
“Dựa vào ta là phu quân của ngươi.” Âm thanh của Sở Diệp Hàn lạnh như băng.
Vân Nhược Linh bực tức giậm chân, chờ ngày nào đó nàng nhất định phải nghĩ cách rời khỏi người đàn ông này, nàng mới có thể tự do được.
Sở Diệp Hàn nói xong, lập tức đi về phía Thọ Khang cung, Vân Nhược Linh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đuổi theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!