Lúc này, Tô Thường Tiếu cầm lấy lồng chim, nàng ta liếc nhìn Vân Nhược Linh với vẻ khinh thường. Bởi vì nàng ta nhìn thấy trong tay mọi người đều cầm theo lễ vật đã chuẩn bị, chỉ có Vân Nhược Linh là tay không tới đây.
Vân Nhược Linh cũng thật là không hiểu quy tắc gì cả. Đến cả lễ vật cũng không hề chuẩn bị, đợi tí nữa nàng ta nhất định sẽ dạy dỗ lại mới được.
Còn để cho nàng ta thấy được sự lợi hại của Tiểu Bạch nữa chứ.
“À thì, bụng ta có chút không khỏe lắm, ta muốn đi nhà xí một chút.” Vân Nhược Linh nhìn Sở Diệp Hàn, nàng ôm chặt bụng, tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn mà nói.
Sở Diệp Hàn sững sờ, mới vừa nãy còn bình thường đó mà sao giờ lại không khỏe rồi.
Nhưng mà mỗi người đều có ba cái vội, hắn vẫy vẫy tay một cách lười biếng: “Đi đi, nhớ là sớm quay lại đấy.”
“Ta biết rồi, ta sẽ quay lại sớm.” Vân Nhược Linh nói xong, tiếp tục ôm chặt bụng rồi bước ra ngoài sảnh.
Mọi người đều cho rằng bụng nàng không khỏe nên chẳng ai nghi ngờ nàng cả.
Sau khi Vân Nhược Linh ra ngoài, đi lòng vòng mấy vòng cũng không nghĩ được nên dâng lễ vật gì cho Hoàng đế.
Bây giờ nàng đang ở trong cung chứ không phải ở ngoài cung. Dù cho có ngân phiếu, cũng chẳng mua được lễ vật gì.
Huống hồ, lễ vật tầm thường như vậy thì Hoàng đế sẽ thích nó sao?
Bây giờ thật là khó rồi, những Vương phi khác đều chưa dâng lễ vật nên chắc không ai để ý đâu.
Nhưng nàng bây giờ đang đứng đầu sóng ngọn gió. Nêu như nàng không chuẩn bị lễ vật, chắc chắn sẽ bị đám Tô Thường Tiếu chống đối lại mất.
Đúng lúc Vân Nhược Linh đang hoang mang thì đột nhiên, nàng nhìn thấy một đoàn cung nữ đang đi bộ hướng tới Ngự Thiện phòng để chuẩn bị xách theo một vài loại rau củ
Trong đó có một thứ mà một cung nữ đang xách đó là một xô lớn đầy gừng. Nhìn thấy gừng, trong đầu nàng chợt nghĩ ra một cách, sao nàng không dâng lên Hoàng đế lễ vật này chứ?
Xô gừng này có cách phát âm giống như là thống nhất đất nước mà!
Nàng có xem qua trên tivi rằng Lưu Dung vào thời nhà Thanh, ông muốn làm lễ mừng thọ cho hoàng đế Càn Long nhưng lại không biết dâng lễ vật gì.
Sơn hào hải vị, của báo vật lạ, Càn Long căn bản là không thiếu.
Cho nên ông mới nghĩ ra một cách, dâng lên cho hoàng đế Càn Long một xô gừng, vừa làm cho hoàng đế vui vẻ mà còn được tặng cho rất nhiều lễ vật nữa.
Cho nên, thân là một hậu bối như nàng, phải học một chút phương pháp của tiền bối chứ. Nói không chừng còn lấy được mánh khóe gì nữa đấy.
Cả một “giang sơn”, thật là có ngụ ý tốt. Hoàng đến nhất định sẽ thích nghe mấy kiểu nói như vậy.
Đối với hoàng đế mà nói, quan trọng là phải có ngụ ý hay và ý tưởng mới chứ không hề quan tâm nó có quý giá hay không.
Với tình huống cấp bách như bây giờ, trong tay nàng không hề mang theo lễ vật. Chỉ còn cách nguy hiểm này, phải thử thôi.
Nàng gấp rút chạy tới, nắm lấy tay của cô cung nữ đó. Cô cung nữ kia bị dọa cho khuôn mặt tái mép nhìn nàng: “Ngươi, ngươi là ai. Ngươi muốn làm gì?”
“Mỹ nữ à, cái xô gừng này có thể cho ta mượn dùng chút xíu không?” Vân Nhược Linh nói xong, từ trong túi lấy ra 1 tờ ngân phiếu 100 lượng rồi giúi vào cho cô cung nữ kia.
cung nữ kia nhất thời dọa cho hết hồn: “Người rốt cuộc là ai? Đây là gừng đưa tới cho Ngự Thiện phòng. Nô tỳ không thể đưa cho người được, càng không thể nhận ngân phiếu của người.”
Đây là gừng phải đưa tới cho Ngự Thiện phòng, nàng ta không thể nào mà đưa cho người khác được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!