Con vẹt thấy cử chỉ tay của nàng, đột nhiên hét lên: "Muốn chết rồi muốn chết rồi, có người muốn chết rồi!"
Nghe thấy, mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Nụ cười trên gương mặt của Tô Thường Tiếu chợt tắt ngúm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con vẹt, Hành Nguyên đế bên cạnh cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Nó nói gì cơ? Nó nói ai muốn chết? Chẳng lẽ, con vẹt này còn có khả năng của nhà tiên tri?"
Lời nói thế này, vậy con vẹt này rất độc ác.
"Tiểu Bạch, ngươi nói cái gì vậy? Nói lời may mắn, mau nói lời cát lợi.”. Tô Thường Tiếu vội vàng ra hiệu cho con vẹt, muốn để nó nói hoàng thượng vạn tuế.
Nhưng tiếc là Tiểu Bạch sớm đã bị Vân Nhược Linh mua cho đồ ăn ngon, sau khi nó nhìn thấy cử chỉ tay của nàng, nào còn quan tâm ám hiệu tay của Tô Thường Tiếu.
Nó không ngừng bay loạn xạ trong lồng, bất ngờ đập đầu vào cửa lồng xổng bay ra ngoài.
Ngay khi tung ra, nó bay lên trên đầu Hành Nguyên đế, lớn tiếng nói: "Hoàng Thượng băng hà, hoàng thượng băng hà, hoàng thượng muốn chết rồi, muốn chết rồi!"
Trời ạ!
Tất cả mọi người nghe xong toàn thân đều run lên bần bật, không gian nhất thời im lặng, chìm vào sự ngột ngạt.
Hành Nguyên đế nghe thấy những lời đó, sắc mặt hoá thành đen, trong lồng ngực như chôn một quả cầu lửa, bùng phát ngay tại chỗ: "Hỗn xược! Tấn Vương, Tấn Vương Phi, đây là do các ngươi dạy nó nói sao? Một con chim thối tha, dám cả gan chửi ta?"
Lúc này, Tiểu Bạch cũng bị sự tức giận Hành Nguyên đế làm cho sợ hãi, đôi cánh đập hoảng loạn, bay đến trên đầu hoàng hậu, tế bào trong não như bị rối loạn, hét lên: "Hoàng hậu băng hà, hoàng hậu băng hà, hoàng hậu muốn chết, tất cả đều muốn chết rồi!"
Hoàng hậu nghe xong, tức giận đứng dậy, vung tay định đánh Tiểu Bạch, kết quả Tiểu Bạch kịp thời tránh được.
Nó đẩy cái mông chim lên, ị một búi phân trên đầu hoàng hậu. Ị xong liền nhanh chóng bay đi chỗ khác.
Bây giờ cả đại điện đều điên đảo.
Phía trên đại điện không ngừng vang lên câu Hoàng Thượng băng hà, hoàng hậu băng hà, nghe thế hoàng thượng hoàng hậu đều muốn giết người.
Hoàng hậu sau khi cảm thấy có thứ gì đó trên đầu mình, theo phản xạ đưa tay ra sờ thử, khi chạm vào thứ mềm mại và nhớp nháp đột nhiên sợ hãi hét lên: "Người đâu, mau đến rửa tay cho ta, mau lên!"
Ngay lập tức, một cung nữ tiến đến đưa hoàng hậu ra khỏi cung điện để xử lí.
Vân Nhược Linh thấy rằng mục tiêu đã đạt được, từ từ đặt ngón tay xuống, tiếp tục tư thế ngồi bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!