Lời lẽ hắn nói rất dễ nghe, nhưng ngữ khí lại rất lạnh, mang theo giọng điệu không được nghi ngờ.
Thất Công chúa cắn môi nhìn hắn, chột dạ đến chớp mắt, tức khắc cúi thấp đầu xuống.
Vân Nhược Linh không ngờ rằng thế mà Sở Diệp Hàn lại đứng ra bảo vệ nàng, nàng lập tức nói: “Không sao, mặc dù Ly Vương đã chuẩn bị lễ vật, nhưng ta cũng đã chuẩn bị cho Hoàng Thúc một phần lễ mọn, mong Hoàng Thúc thu nhận.”
Mọi người vừa nghe đã ngây người.
Ly Vương phi này đang chơi trò gì đây?
Vừa nãy nàng tay không mà đến, có thể chuẩn bị lễ vật gì chứ?
Hành Nguyên Đế nghe thấy đối thoại giữa Thất Công chúa và phu thê Ly Vương, biểu cảm trên mặt cũng có chút khó coi, cuộc nói chuyện của bọn họ ý như là hoàng đế như ông ta rất muốn lễ vật của bọn họ vậy.
Đây không phải là ông ta muốn, là những người này muốn nịnh bợ ông ta nên mới lần lượt chủ động dâng lên.
Nhưng hiện tại quốc khố đang ngày một trống rỗng, trên dưới những thứ cần chi rất nhiều, nếu mọi người đã bằng lòng tặng thì ông ta đương nhiên là bằng lòng nhận, có thể làm đầy quốc khố, như vậy thật tốt.
Nghe thấy lời nói của Vân Nhược Linh, ngược lại ông ta lại có chút tò mò, có điều trên miệng vẫn giả làm thánh nhân rồi nói: “Ly Vương phi, đều là người một nhà, những nghi thức này hai người các con có thể miễn.”
Vân Nhược Linh lập tức đứng dậy nói: “Hoàng Thúc, hôm nay là giao thừa, lễ này sao có thể miễn được, người đâu, dâng lễ vật mà ta tặng cho Hoàng Thúc lên.”
Một tiểu cung nữ ở ngoài vừa nghe thấy, nhanh chóng nâng thùng gừng lên, run lẩy bẩy bước vào đại điện.
Lập tức, một luồng mùi gừng dày đặc xông vào.
Mọi người vừa ngửi thấy mùi gừng, toàn bộ đều tò mò mà vươn cổ ra nhìn, vừa nhìn thì thấy cung nữ đó nâng một thùng gừng đầy ắp bước vào.
Mọi người ngây người trong chốc lát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác nhìn nhau.
“Đây là gừng sao? Mùi này nồng quá, hun chết người rồi.”
“Không lẽ đây là lễ vật của Ly Vương phi chứ? Một thùng gừng sao? Gan nàng ta cũng to thật đấy, lại dám giễu cợt Hoàng Thượng như vậy, đúng là tìm chết mà.”
“Một thùng gừng mà cũng dám lấy ra, cũng quá là mất mặt rồi, Ly Vương phủ nghèo đến nỗi không còn tiền sao?”
“Có nghèo đi nữa cũng không đến mức phải tặng một thùng gừng chứ? Hơn nữa, thứ Ly Vương phủ có chính là tiền, vốn dĩ không nghèo. Dám giễu cợt Hoàng Thượng, lần này, Hoàng Thượng nhất định sẽ nổi giận lôi đình, sẽ xử lý nàng ta.”
Tô Thường Tiếu và Thất Công chúa khi nhìn thấy thùng gừng, vẻ mặt hai người đều là không thể tin được.
Thất Công chúa lập tức cười lạnh: “Tẩu tử, người nhìn Vân Nhược Linh đi, rốt cuộc thì nàng ta muốn làm gì? Nàng ta sao lại tặng một thùng gừng chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!