Hắn lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, dùng âm lượng chỉ có Vân Nhược Linh mới có thể nghe được, trầm giọng nói: "Không còn gì để nói, nhanh mồm nhanh miệng, không biết liêm sỉ!"
"Ngài có ý gì? Là Tấn vương phi muốn làm khó dễ ta, ta mới bất đắc dĩ nghĩ ra biện pháp này để giải vây cho chính mình." Vân Nhược Linh cũng nghiến răng nhỏ giọng nói.
"Vương phủ đã tặng lễ vật, cần ngươi vội vàng đi nịnh bợ hắn sao?" Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói ra, sắc mặt còn đen hơn cả mây đen.
"Ta đi nịnh bợ hắn? Ta chỉ tùy tiện nói tốt vài câu, vậy mà ngài lại quy ra là nịnh bợ? Hơn nữa, một chiêu này của ta, một hòn đá ném chết hai con chim, một có thể mê hoặc Hành Nguyên Đế, lừa lấy được ngọc như ý mang về chơi, hai có thể gây chia rẽ quan hệ giữa Hành Nguyên Đế và Thiên Thịnh Quốc. Ngươi không thấy được thái tử của Thiên Thịnh Quốc nghe được lời kia, sắc mặt giận dữ thế nào không? Hiện tại hắn nhất định hận chết Hoàng Thượng, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?" Vân Nhược Linh ghé sát vào Sở Diệp Hàn, lạnh lùng nói.
Sau khi nàng nói xong, còn không quên quay về phía mọi người cười, giống như đang lặng lẽ nói chuyện với Sở Diệp Hàn.
Người khác không biết, còn tưởng rằng tình cảm của vợ chồng nàng rất đằm thắm, còn kề tai nói nhỏ cho nhau.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng cười ra tiếng, nói: "Trò vui như vậy, trong vương phủ của bổn vương có rất nhiều, không cần ngươi đi hỏi người khác. Còn nữa, về sau bổn vương sẽ cố gắng, sẽ không để cho ngươi phải ăn nói khép nép để đi lấy lòng người khác như vậy, bổn vương sẽ để ngươi sống được an nhàn, tự do, để ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ!"
Từ nay về sau, hắn phải phấn đấu vì mục tiêu này.
Vân Nhược Linh ngây ngẩn cả người.
Đây là cãi nhau hay là nói lời ân ái?
Hắn rõ ràng chỉ dùng ngữ khí cãi nhau để nói chuyện với nàng, nhưng tại sao hắn đột nhiên lại nói những lời như vậy?
Hắn không phải rất hận nàng sao? Lại còn muốn để nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ.
Gần đây hắn thật sự thay đổi quá nhiều, làm nàng không kịp thích ứng.
Nghe nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt đẹp trai mà ngang ngược của hắn, mặt nàng đột nhiên đỏ lên, trái tim cũng bùm bùm nhảy dựng lên.
Nàng lại nhìn ngọc như ý trong tay, đột nhiên cảm thấy nó cũng không đẹp như vậy, không thơm như vậy.
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng mới không tin Sở Diệp Hàn sẽ sủng nàng.
Sở Diệp Hàn nhất định là muốn nàng phải tiếp tục chữa bệnh cho thái hậu nên mới nói như vậy, hắn chắc chắn là đang lừa nàng.
Nàng là một nữ nhân đã vật lộn ba mươi năm ở thời hiện đại, nhất định không thể bị lừa bởi những lời nói ngon ngọt của nam nhân.
Phong Lăng Thiên vừa mới ăn được một chút, quyết định muốn đem đất của Thiên Thịnh Quốc tìm trở về.
Nghĩ đến đây, hắn đứng lên, chắp tay về phía Hành Nguyên Đế nói: "Hoàng đế bệ hạ, thần nghe nói Sở Quốc có nhiều người thông thái, nhân tài của Sở quốc xuất hiện lớp lớp, ba năm trước thần thu thập được một cây vô huyền cầm ở đây, thần đã dùng ba năm để nghiên cứu, mới có thể học được cách chơi của loại đàn này. Thần muốn hỏi, trong Sở Quốc có người có thể chơi được cây đàn Vô Huyền Cầm này không?"
"Vô Huyền Cầm?" Hành Nguyên Đế sửng sốt.
Vô Huyền Cầm, là loại đàn không có dây, làm thế nào có thể chơi được loại đàn như vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!