Thành thật mà nói, âm thanh của đàn không được tốt lắm, bởi vì nó chỉ là một cây đàn làm bằng gỗ.
Cho dù âm thanh của đàn gỗ có cố gắng đánh hay đến đâu, nó cũng không thể nào bằng tiếng đàn dây được.
Tuy nhiên, có thể chơi bằng một cây đàn không dây đã cho thấy hắn ta rất giỏi. Hơn nữa, người bình thường khi chơi đàn gỗ sẽ có tiếng rất khó chịu, nhưng hắn ta thực sự đã đánh ra một giai điệu du dương và sâu lắng.
Thế nhưng, hắn ta dùng nhiều lực khi chơi và điều đó khiến cho khuôn mặt hắn ta trở nên căng thẳng, chắc hẳn việc chơi đàn bằng nội lực rất khó. Vậy nên dù có mặc một bộ y phục quý báu, thì cũng không thoát khỏi cảnh tượng khó nhìn.
Ngay sau đó, điệu nhạc kết thúc.
Phong Lăng Thiên đứng dậy vươn tay về phía Hành Nguyên Đế cúi người: “Bệ hạ, thần tự làm xấu mặt rồi.”
Tiếng đàn của Phong Lăng Thiên hay hơn trong tưởng tượng rất nhiều, khiến cho mặt mày của Hành Nguyên Đế có chút xấu xí, ông ta vội vàng nói: “Nghệ thuật đánh đàn này của thái tử thật sự là rất tuyệt vời, còn có thể đánh được cả một cây đàn không dây.”
“Ta đã nghiên cứu cả ba năm mới có thể chơi được nó. Ta nghe nói rằng Sở Quốc có rất nhiều nhân tài, đặc biệt là có rất nhiều bậc thầy về đánh đàn. Ta cũng muốn nhìn thử xem, ai trong đất nước của bệ hạ có thể chơi được loại đàn không dây này.” Phong Lăng Thiên lạnh lùng nói với giọng điệu cao ngạo, sau đó còn nhếch mép liếc nhìn toàn bộ mọi người ngồi trong đại sảnh.
Hắn và Phong Vũ nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vẻ khiêu khích và tự hào sâu sắc.
Khi Vân Nhược Linh nhìn thấy tình hình này, dựa trên những kiến thức đã được đọc về lịch sử, nàng biết hẳn rằng đã đến lúc các sứ thần nước ngoài khiêu khích Sở Quốc.
Cây đàn tranh này không có dây, người bình thường làm sao mà chơi được.
Ngay cả những người có nội lực, nếu như không được học, không được luyện tập, thì cũng không thể nào chơi được.
Vậy nên, Phong Lăng Thiên này thật chất là đang gây khó dễ cho Sở Quốc bọn họ.
Nàng liếc nhìn cây đàn tranh, chợt nhớ tới trong hệ thống y tế của mình có một văn phòng nơi nàng từng làm việc, trong ngăn kéo bàn làm việc đó có một hộp nhạc.
Hộp nhạc đó nàng được mẹ tặng vào sinh nhật lần thứ ba mươi để cô có thể nghe lúc cần thư giãn.
Các giai điệu trong hộp nhạc này đều là những bản nhạc nổi tiếng của đàn tranh, được mẹ của nàng đánh giá rất cao.
Nếu như nàng lấy hộp nhạc ra khỏi hệ thống, lén dấu nó ở phía dưới cây đàn tranh không dây. Sau đó nhấn nút để nó tự phát nhạc, vậy chẳng phải là nàng cũng có thể giả vờ là đang chơi đàn rồi sao?
Khi Hành Nguyên Đế nghe thấy Phong Lăng Thiên làm khó, sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm. Ông ta nhìn xuống những người đang ngồi ở phía dưới: “Chư vị ái khanh, ai có thể chơi được cây đàn tranh này?”
Các hoàng tử, vương phi và các quan đại thần bên dưới nghe thấy những lời này đều lắc đầu, đều không được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!