Vân Nhược Linh lạnh lùng nói, sau khi nói xong, thì ngồi xuống trước bàn ngọc, nàng đột nhiên như biến thành một người khác vậy, nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, đưa tay phủ che mặt trước của đàn cổ.
Chiếc đàn cổ được điêu khắc hoa thanh tú đẹp đẽ, chất gỗ này vừa nhìn đã thấy quý báu mà hoa mỹ, bốn góc của đàn còn được vây quanh bằng bạc kim cùng đồ ngọc, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, vui vẻ thanh thoát.
Nàng nhất thời nhịn không được ngâm nói:
“Cầm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sanh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Luân hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sanh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chích nhị đương thì dĩ võng nhiên.”
Nghe thấy bài thơ này, tất cả mọi người ở dưới đều kinh ngạc.
Đây là Ly vương phi ngay tại chỗ làm thơ sao? Sao lại tốt như vậy!
Tô Thường Tiếu bỗng dưng tròn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, nàng khi nào biết làm thơ?
Trong đại điện Ngụy Quốc phu nhân ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, lần trước nàng ở Quốc Công phủ làm thơ, chỉ là nàng không muốn phát triển khí chất của nàng, làm mất uy phong bản thân, chỉ không tố cáo chuyện này lên Vương phi và Hoàng thượng mà thôi.
Sở Diệp Hàn cũng kinh ngạc nhìn Vân Nhược Linh, hắn thi thoảng nghe thấy nàng ở Vương phủ làm thơ, nhưng thật ra không tồi.
Không ngờ rằng, bài thơ này càng hay, bây giờ hắn càng lúc càng nghi ngờ, nàng rốt cuộc có phải là Vân Nhược Linh trước kia.
Phong Lăng Thiên nghe thơ này, cũng nhất thời ngẩn cả người.
Hắn tuy rằng rất muốn chèn ép Vân Nhược Linh, nhưng dựa lương tâm nói, bài thơ này là một bài thơ hay, khiến hắn muốn chèn ép, đều không biết mở lời như nào.
“Tẩu tử, bài thơ này, là người làm sao? Hay là sao chép?”Lúc này, đại điện vang lên giọng nói không hài lòng của Thất công chúa.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn Vân Nhược Linh, dù sao, nàng chính là nữ nhân xấu xí không tài không nghệ.
Không ai tin nàng có thể làm thơ.
Nàng lạnh lùng nói: “Đúng, là ta làm, công chúa muốn học không? Nếu không đợi ta tự mình dạy người.”
Thất công chúa nghe thấy lời này, tức khắc vẻ mặt hoảng rồi, nhanh chóng xua tay: “Ai cần ngươi dạy, ta không thích.”
Nói xong, nàng ta nhanh chóng câm miệng rồi, cũng không dám chế nhạo xoi mói Vân Nhược Linh, nàng thực sự sợ Vân Nhược Linh dạy làm thơ.
“Không ngờ Ly vương phi lại biết làm thơ, nhưng mà, làm thơ này và đánh đán không giống, biết làm thơ, không thể hiện cũng biết đánh đàn. Ly vương phi vừa xong nói lời thề son sắc, vậy bản thế tử mỏi mắt mong chờ, đợi tiếng đàn của ngươi.” Phong Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Được, ta tự hỏi làm thơ so với đánh đàn khó, vậy làm thơ ta đều biết, huống chi đánh đàn.” Vân Nhược Linh nói xong, lại tiếp tục vỗ về đàn này.
Đồng thời, thần thức của nàng khẽ động, đem hộp âm nhạc sớm tìm ra đến phía trước bàn ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!