Vân Nhược Linh nhận được ánh mắt ấy, rồi cũng cười đáp trả nàng ta.
Lúc này, Tô Thường Tiếu đã dẫn một cung nữ tiến vào.
Trong tay cung nữ ấy có cầm một cái sọt tre đựng những quả lê xốp vàng, sau khi tiến vào, cô ta đặt những quả lên lên bàn ngọc.
Nhìn thấy sọt lê, Phong Lăng Thiên cười nhạo: “Tấn Vương phi không phải là muốn thỉnh giáo bổn thái tử, ăn lê như thế nào đó chứ?”
“Thái tử nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn thỉnh giáo người, sọt lê này, quả nào là ngọt nhất? Người có thể tìm ra quả lê nào ngọt nhất trong sọt lê này được không?” Tô Thường Tiếu đáp.
Khi mọi người nghe thấy điều đó, đều lộn xộn chỉ ngón tay cái về phía nàng ta.
“Có nhiều quả lê đến vậy, quả lê này vô cùng đa dạng, khẩu vị của mỗi người không giống nhau, khi ăn quả lê này, rồi lại thêm quả lê khác, vậy đánh giá làm sao được?”
“Tấn Vương phi quả thật thông minh, đặt ra một vấn đề làm khó Phong Lăng Thiên, Phong Lăng Thiên hẳn là bối rối.”
“Xem ra lần này, hắn lại thua nữa rồi.”
Đây không phải là cuộc cạnh tranh bề ngoài, nhưng là cuộc cạnh tranh trong thầm kín, cũng phân thắng bại.
Hôm nay, Phong Lăng Thiên thua liên tiếp hai trận liền, trận thứ ba này, ước tính có lẽ sẽ thua.
Sở quốc lần này hoàn toàn áp chế được khí thế hùng mạnh của Thiên Thịnh quốc, để xem Phong Lăng Thiên còn có thể kiêu ngạo đến nhường nào.
Phong Lăng Thiên nghe thấy mọi người bàn luận, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn sọt lê.
Hắn ngó nhìn sọt lê ấy, tạm thời không nói gì, như thể đang suy nghĩ.
“Thế nào, thái tử, người có thể tìm ra quả lê nào ngọt nhất hay không?” Tô Thường Tiếu cười với vẻ chế giễu, vẻ mạnh lạnh lùng ngó nhìn Phong Lăng Thiên.
Bên dưới, có vị đại thần Sở quốc nói: “Nếu như không tìm ra, sớm hãy nhận thua đi! Có thể nói, câu nói Thiên Thịnh quốc có nhiều nhà thông thái, cũng chỉ là lời đồn.”
Đại thần ngay tại chỗ trả lời câu nói mà Phong Lăng Thiên nói với Sở quốc.
Phong Lăng Thiên cười lạnh nhạt, đột nhiên, hắn tiện tay cầm lên một quả lê, nâng tay lên, nói: “Quả này chính là quả lê ngọt nhất.”
“Quả này sao? Thái tử, người tiện tay cầm lên một quả, rồi nói đó là quả lê ngọt nất, người có vẻ như là quấy quá xong chuyện thì phải?” Tô Thường Tiếu vừa cười lạnh nhạt vừa đáp lại.
Mọi người ai cũng lắc đầu: “Thái tử, làm sao người có thể khẳng định quả lê người đang cầm là ngọt nhất chứ? Trong sọt lê ấy có rất nhiều, người có cần đối chiếu qua một chút không?”
Phong Lăng Thiên cười lạnh nhạt, đột nhiên, hắn quả quyết giơ tay lên, bàn tay lắc mạnh về phía sọt lê.
Chỉ nghe được mấy tiêng phanh phanh, nội lực nồng hậu phát xuất ra từ lòng bàn tay hắn, tức khắc quả lê đã nát vụn.
Bao gồm cả sọt lê ấy, tất cả đều bị nát vụn trộn lẫn với quả lê ấy.
Ngoại trừ quả lê nằm trong tay của Phong Lăng Thiên, những quả lê khác dường như đều nát vụn, nước ép lê cũng bị trộn lẫn trong sọt lê, quả thực làm người khác buồn nôn.
Tất cả mọi người đều bị sững sờ, mắt trợn tròn, không dám tin vào những gì mình đang trông thấy.
Phong Lăng Thiên nắm lấy quả lê trong tay mình, nụ cười lạnh nhạt hướng về Hành Nguyên đế: “Bệ hạ, hiện giờ, quả lê trong tay thần, có phải là quả lê ngọt nhất hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!