Chẳng qua là, nàng đã thử rồi, nàng không thể mang đồ của cái thế giới này bỏ vào không gian được, nếu không nàng đã sớm dùng toàn bộ sức lực để mang bảo vật vào trong không gian.
Không gian chữa bệnh của nàng, chỉ có thể để những thứ nguyên bản ở bên trong, nguyên bản chính là thứ có thể cầm vào cầm ra, có thể tất cả đều thuộc về cái thế giới này, thì nó cũng không sẽ không đi vào.
Rất nhanh hai người đã đến cổng hoàng cung, lên xe ngựa, chuẩn bị trở về Ly Vương phủ.
Còn Trưởng Công chúa thì tối nay muốn ở lại hoàng cung chăm sóc Thái hậu, chờ sáng sớm ngày mai sẽ trở lại.
Vừa lên xe ngựa, Sở Diệp Hàn vẫn lạnh lùng nhìn về phía Vân Nhược Linh, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Ngươi biết rõ Bổn vương bất hòa với Hành Nguyên đế, vì sao ở trên đại điện phải gảy Vô Huyền Cầm, lấy lại thể diện giúp ông ta?”
Vân Nhược Linh có hơi sửng sốt, thảo nào nàng luôn cảm thấy hắn có gì đó rất lạ, ánh mắt nhìn nàng đều rất lạnh.
Thì ra, là hắn để ý chuyện này.
Nàng nghiêm túc nhìn tha thiết vào mắt hắn: “Ta không phải là vì muốn lấy lại thể diện cho Hành Nguyên đế, mà thiên hạ Sở quốc vốn dĩ chính là của phụ hoàng và mẫu hậu ngài, ta chỉ là lấy lại thể diện cho phụ mẫu ngài mà thôi.”
“Nếu như hôm nay Sở quốc không còn chút mặt mũi nào, bị Thiên Thịnh quốc gây khó dễ, thì toàn bộ Sở quốc cũng sẽ trở thành trò cười của người khác. Đến lúc đó người khác sẽ không cười Hành Nguyên đế, mà sẽ cười toàn bộ Sở quốc. Ta thay cha mẹ ngài lấy lại thể diện, giành được tôn nghiêm, có gì không đúng?”
Sở Diệp Hàn không dám tin nhìn Vân Nhược Linh, hắn không nghĩ tới, nàng lại còn biết suy nghĩ vì phụ mẫu hắn.
“Ngươi làm sao có thể làm được? Ngươi rõ ràng không biết đàn, hơn nữa lại là Vô Huyền Cầm này.” Sở Diệp Hàn hỏi.
Đây là điều mà hắn luôn luôn thắc mắc ở trong lòng, không chỉ hắn, mà có lẽ toàn bộ người ở trên đại điện đều muốn biết.
“Ngài thật sự muốn biết?” Vân Nhược Linh hỏi lại.
“Nói nhảm, ta không muốn biết thì hỏi ngươi làm gì?” Sở Diệp Hàn nói.
“Để ta cho ngài xem, đây chính là bí mật.” Vân Nhược Linh nói xong, bỗng nhiên lấy một cái hộp âm nhạc từ trong túi vải ra, đặt lên đùi Sở Diệp Hàn.
Thấy cái chân giò to lớn mà nàng đã giữ gìn từ lúc ở trên điện, nàng đã cho hắn thêm được kiến thức.
“Chính là, ngươi đã dùng nó để gảy đàn?”
Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào một khối vải bọc trên đùi, chân giò đã bị gặm một nửa, màu vàng của dầu mỡ hiện lên bóng loáng, hắn không dám tin nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh vội vàng cúi đầu nhìn một cái, trời, nàng lại vô tình lấy nhầm cái chân giò mình vừa mới gặm một nửa ra.
“Xin lỗi xin lỗi, ta lấy nhầm, xin lỗi, để ta lấy lại.”
Vân Nhược Linh nói xong thì lúng túng lấy lại cái chân giò, trước khi cho vào trong túi vải, nàng vội vàng gặm một cái, giống như sói đói đang ăn thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phồng lên.
Sở Diệp Hàn thấy bộ dạng này của nàng, đôi mắt bỗng nhiên nặng trĩu, rốt cuộc nàng có biết hay không, cách ăn của nàng rất xấu.
Ở trước mặt mỹ nam mà nàng lại không thể kiềm chế một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!