"Bán... Thân? Ta không hiếm, được rồi, ta đã đưa hộp nhạc cho ngươi rồi, ngươi buông tha cho ta được chứ? Lát nữa Nam Cung Nguyệt nhìn thấy nàng ta lại ghen tuông.” Vân Nhược Linh tìm lí do với Sở Diệp Hàn, động tình, ai nói nàng không biết võ công, không biết thoát ra.
"Nàng ta không ở trong phủ, nàng ta về gia phủ rồi.” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
Vân Nhược Linh cười lạnh, ý là nếu không có ở vương phủ, hắn sẽ không ôm nàng thế này đúng không?
Xem ra hắn chính là một cái móng lợn lớn.
Không, hắn còn không xứng làm một cái móng lợn, móng lợn ít ra ăn còn ngon, hắn chính là một cái móng lợn lớn thối tha.
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Hôm nay màu trăng vừa đẹp, ngươi ở bên ta không ai làm phiền, bổn vương có thể xem xét, sủng hạnh ngươi.” Đang lúc bần thần, giọng nói vừa cuốn hút vừa trầm ấm của Sở Diệp Hàn phát ra.
Giọng nói khàn khàn nhưng dễ nghe, tựa như tiếng đàn, mượt mà êm dịu, đầy hướng vọng ma lực.
Hắn nói xong, bàn tay tà ma thuận tiện đem Vân Nhược Linh đặt dưới thân, y phục xộc xệch, mái tóc đen tung bay, nam nhân âu yếm trên nữ nhân, rất có ý cảnh.
Vân Nhược Linh sửng sốt, căng thẳng nhìn Sở Diệp Hàn: "Ngài muốn làm gì? Vô lại, ngài không phải là muốn ta cái đó trong xe ngựa chứ?
"Nếu ngươi thích, ta không ngại ở đây.” Đôi mắt Sở Diệp Hàn trìu mến nhìn Vân Nhược Linh, khóe môi nở một nụ cười xấu xa.
"Ta thích cái đầu ngài ấy, mau buông ta ra, đồ súc sanh... cầm thú... ưm..." Vân Nhược Linh chưa mắng xong, Sở Diệp Hàn đã mạnh bạo giữ lấy cằm nàng, che môi và nuốt hết những lời nàng nói vào miệng hắn.
Hôm nay nàng là quả bom lớn trong đại điện, rất chói lọi, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn nàng, không hề rời mắt.
Hắn muốn đè nàng xuống dưới người ngay tại chỗ.
Khó lắm mới có không gian riêng chỉ hai người, làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa đột nhiên có một thanh kiếm sắc bén xuyên qua không trung, một giọng nói đầy sát khí.
"Không ổn rồi, Vương gia, có thích khách!" Tên đánh xe thấy cơn mưa tên ập đến, sợ hãi hét lên.
"Có thích khách? To gan dám làm hỏng chuyện tốt của bổn vương! Tìm chỗ chết mà!" Khoé môi Sở Diệp Hàn hiện lên một tia giễu cợt, hắn ôm lấy Vân Nhược Linh trong lòng, vểnh tai lên nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!