“Ngươi nói cái gì, lão tử nghe không hiểu, lão tử bây giờ chỉ muốn tìm nữ nhân giải tỏa, ngươi câm miệng lại cho lão tử!” Giang Hằng càng lúc càng bạo, nói xong đã bắt đầu cởi thắt lưng của Nam Cung Nguyệt.
Lúc này thuốc trong người Nam Cung Nguyệt phát tác, lại thêm mùi hương lúc trước đã hít vào ở tẩm điện, hai thứ hòa trộn, cơ thể nàng ta càng lúc càng nóng.
Nàng ta rõ ràng muốn cự tuyệt Giang Hằng, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà nghênh đón hắn ta, ngay cả nàng ta cũng tự phỉ nhổ mình, cảm thấy mình nhục nhã.
Giang Hằng thấy thế, cười lạnh: “Nam Cung Nguyệt, ngươi cũng đừng giả thanh cao, thật ra trong lòng ngươi cũng rất muốn, thế thì để ta đến thỏa mãn ngươi. Ngươi gả cho Sở Diệp Hàn lâu như thế, hắn đều không đụng đến ngươi, nếu hắn đã không thể thỏa mãn ngươi, vậy thì để ta đến đi, ta rất tình nguyện cống hiến sức lực cho ngươi.”
“Giang Hằng… ngươi vô liêm sỉ.” Nam Cung Nguyệt nói, mặt càng đỏ hơn lúc nãy, cơ thể cũng mềm thành một vũng nước.
Nàng ta rất muốn phản kháng, nàng ta không muốn phản bội Sở Diệp hàn, thế nhưng nàng ta cũng đã cô đơn rất lâu, rất muốn nếm thử hương vị cá nước thân mật là như thế nào.
Nàng ta quá cô đơn, lại thêm tác dụng của thuốc, khiến nàng ta cứ dán lại gần Giang Hằng, hôn lấy hắn ta, muốn có được chút giải tỏa từ trên người hắn ta, để giải quyết khó chịu trong cơ thể.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ôm lấy nhau, hòa làm một.
Giang Hằng đã lâu lắm không được đụng nữ nhân, cho nên dùng sức có hơi quá mức, cuối cùng Nam Cung Nguyệt mềm mại như thế lại ngất xỉu.
Sau khi Giang Hằng giải tỏa xong, hắn ta mặc kệ Nam Cung Nguyệt sống chết, hắn ta sợ bị người khác phát hiện, nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo quần lên, chạy từ trong Thiểm Điện ra ngoài.
Thế nhưng trước khi đi, hắn ta sợ người khác đi vào thấy Nam Cung Nguyệt quần áo không chỉnh tề, sẽ hoài nghi hắn ta, nên hắn ta cũng tốt bụng mà mặc lại quần áo cho Nam Cung Nguyệt, miễn cho người khác phát hiện chuyện của hai người họ.
Sau đó, hắn ta thừa dịp đêm tối, chạy ra ngoài từ cửa sau của Ly Vương phủ.
-
Nửa canh giờ sau, nhóm người Mạch Liên rốt cuộc cũng đã ăn uống no đủ.
Ăn no uống đủ xong, ba người quyết định giải quyết nốt chính sự.
Ba người nhanh chóng lách mình vào tẩm điệm, phát hiện ra không nghe được âm thanh nào cả, nghỉ nghe được tiếng ngáy nhỏ xíu, thế mới biết, Vương Gia và Vương Phi cũng đã làm xong việc.
Nhưng bọn họ đều là nam nhân, nếu bây giờ Vương Phi quần áo không chỉnh tề, bọn họ cũng không dám đi vào khiêng nàng ra.
Mạch Liên nhanh chóng đi ra ngoài, bảo Mạch Lan đánh thức Tửu Nhi dậy, gọi Tửu Nhi đến cõng Vương Phi đi.
Mạch Lan nhanh chóng chạy đến Phi Nguyệt Các, lúc này Tửu Nhi đã bị lạnh tỉnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!