“Các ngươi đang làm gì? Tại sao lại trơn như thế, người đâu, mau đến giúp ta.” Nam Cung Nguyệt vốn định nhấc chân rời đi, kết quả là lại giẫm lên đậu, hạt đậu kia quá lớn, trên đất toàn là đậu, nàng ta lại nhất chân, đột nhiên lòng bàn chân trượt một chút, đột ngột té ngã trên đất.
“A! Đau quá!” Nam Cung Nguyệt sửa soạn vô cùng kỹ lưỡng, nhưng bây giờ lại ngã sấp mặt xuống đất, bộ dạng chật vật đến cùng cực, nàng ta hốt hoảng vội vàng la to: “Người đâu, người đâu mau đến đây, dìu bổn phu nhân trở về.”
Đáng tiếc, nơi này là Phi Nguyệt Các, ngoại trừ Đàm Nhi và Thải Điệp, không ai dìu nàng ta nữa.
Nhưng mà khi Đàm Nhi và Thải Điệp muốn đi đến dìu nàng ta, hai người cũng trượt chân trên mặt đất, ngã sưng mặt sưng mũi, nhìn còn đáng thương hơn nàng ta, căn bản không thể nào dìu nàng ta được.
“Vương Phi, tỷ thế mà lại dung túng những tiện nô này ức hiếp ta như thế, ta là chủ tử của bọn họ, chẳng lẽ tỷ không trừng phạt bọn họ?” Nam Cung Nguyệt xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh nhìn nàng ta ngã ngửa, đột nhiên nhịn không được mà cười phá lên: “Các em nói xem, Nguyệt Trắc Phi như thế này, giống thứ gì?”
“Giống như con cóc trong lạch ở đầu thôn của em.” Thu Nhi đáp.
“Giống như con ếch xanh vừa xấu lại vừa béo!” Tiểu Lam cũng nói.
“Bọn, bọn tiện tù các ngươi, các ngươi dám nói bổn phu nhân như thế, nếu để Vương Gia biết, các ngươi đừng hòng sống.” Nam Cung Nguyệt rống giận.
Nàng ta gầm thét xong, đang muốn đứng lên báo thù cho bản thân, kết quả là mặt đất quá trơn, nàng ta căn bản không đứng dậy được, lại còn ngã thêm một lần.
Lúc này nàng ta mới phát hiện, bên trên những hạt đậu này bị người ta bôi mỡ lợn, nàng ta sờ phải một tay đầy mỡ, lại còn dính khắp mặt mũi quần áo, khó trách lại trơn đến như thế, bên trên còn bị bôi mỡ lợn, bọn nha hoàn âm hiểm này.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt, hai hàng lông mày tràn ra một loại ý lạnh không cho phép bị khác ức hiếp: “Bổn phi cảnh cáo ngươi, Sở Diệp Hàn sủng ái ngươi, là chuyện của các ngươi, đừng có diễu võ giương oai ở chỗ của ta, cút!”
Lão hổ không thị uy, cho rằng nàng là con mèo bệnh à, Nam Cung Nguyệt thật sự cho rằng nàng dễ bị ức hiếp hay sao.
Nam Cung Nguyệt bị mắng đến mức trên mặt tắt nắng, nàng ta vừa định mắng lại, đột nhiên nhìn thấy ở gần đó có một bóng người màu đen đang đi đến.
Vương Gia đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!