“Vương Gia, chàng đến rồi? Ta không sao, chàng đừng trách tỷ tỷ.” Nam Cung Nguyệt nhìn Sở Diệp Hàn, trong mắt nàng ta vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt hết sức rộng lượng.
Vân Nhược Linh sững sờ, nàng chỉ lắc chân một chút, muốn hất keo con chó Nam Cung Nguyệt này ra, nhưng không ngờ nàng ta thế mà lại ngã.
Nàng vốn cũng không hề đá nàng ta, lực vung chân của nàng cũng không thể nào khiến nàng ta ngã ra được.
Nàng kinh ngạc nhìn nàng ta, trầm giọng nói: “Nam Cung Nguyệt, ngươi giả vờ làm gì? Ta đá ngươi lúc nào? Là ngươi ôm chân ta, ta chỉ hất ngươi ra thôi, ngươi đừng ở đây mà giả vờ đáng thương.”
Nam Cung Nguyệt thì điềm đạm đáng thương nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta chưa hề nói tỷ đá ta, Vương Gia, tỷ tỷ thật không có đá ta, ta chỉ đang xin lỗi tỷ ấy, tự ta không cẩn thận mà ngã.”
Sở Diệp Hàn nhìn đậu rơi tứ tán và Đàm Nhi cùng Thải Điệp đang lăn lộn trên đất một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh: “Chuyện này là như thế nào?”
“Vương Gia, chúng nô tỳ đang lựa đậu, lựa đậu hỏng ra vứt đi, ai biết được số đậu này bất cẩn đổ ra, nên mới khiến Nguyệt Trắc Phi trượt chân, chúng nô tỳ thu dọn ngay.” Tửu Nhi nói xong, nhanh chóng kéo Tiểu Lam đi quét đậu.
Đàm Nhi thì vẻ mặt uất ức, nói: “Vương Gia, ngài đừng nghe bọn họ, bọn họ cố ý đổ đậu ra để chơi chúng nô tỳ, trên những hạt đậu này còn được bôi mỡ lợn, rõ ràng là bọn họ có dụng ý khác, Vương Gia, ngài phải làm chủ cho phu nhân.”
“A, đau quá.” Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên che lấy chân của mình, khó chịu rên lên một tiếng, nước mắt nàng ta cũng chảy ra theo, cứ như thể bị ức hiếp vô cùng thảm thương vậy.
Sở Diệp Hàn lập tức nhìn đến chân của nàng ta, hỏi: “Thế nào, rất đau à?”
Nam Cung Nguyệt trong mắt ngậm lấy một bao nước mắt, uất ức gật đầu: “Đau, chân của ta hình như là bị trật rồi, nhưng mà Vương Gia, chuyện này không liên quan đến tỷ tỷ, tự ta không đứng vững mới bị thương, chàng tuyệt đối đừng nên trách tỷ tỷ.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh một chút: “Số đậu này là các nàng cố ý rải ra, hay là do bất cẩn?”
Hắn vẫn muốn hỏi ý Vân Nhược Linh, chỉ cần Vân Nhược Linh nói là do nhóm Tửu Nhi bất cẩn rải ra, hắn sẽ không tính toán với nàng.
Vân Nhược Linh nhìn xem Sở Diệp Hàn ôm Nam Cung Nguyệt, lạnh lung cong môi: “Là bọn họ cố ý đổ ra đấy, thế nào?”
“Nương nương, người…” Tửu Nhi lo lắng nhìn Vương Phi, sao Vương Phi lại thật thà như thế, lại dám nói thật.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn nàng một chút: “Không sao, chúng ta đi trước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!