Vân Nhược Linh nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn, trong mắt là ngập trời ý hận.
Sở Diệp Hàn nghe nói như thế, hai mắt lập tức lạnh xuống: “Nàng ta thật sự nói như thế?”
“Chẳng lẽ ta lại lừa ngươi? Nàng ta nếu không nói những lời này với ta, nhóm Tửu Nhi sẽ rải đậu vào nàng ta hay sao? Nàng ta đáng đời!” Vân Nhược Linh lạnh giọng, với những lời Nam Cung Nguyệt đã nói, nàng đánh nàng ta là còn nhẹ.
“Nàng ta thật sự nói như thế, những lời này bổn vương chưa từng nói qua dù chỉ một chữ. Tối qua, sau khi bổn vương nhìn nhầm nàng ta thành ngươi, bổn vương đã ngủ mất, sáng sớm hôm nay, bổn vương phát hiện nàng ta ở trên giường, đã lập tức bảo nàng ta đi ra, căn bản không hề nói những lời này. Bổn vương còn không đê tiện đến mức có thể nói những lời như thế về nữ nhân mà mình thích.” Giọng Sở Diệp Hàn lạnh lẽo thấu xương.
Hắn rốt cuộc đã hiệu tại sao nhóm Tửu Nhi lại đối phó Nam Cung Nguyệt, hóa ra là nàng ta quá đáng trước.
Nàng ta thế mà lại bịa ra loại nói dối này, để kích thích Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh nghe được câu cuối cùng, lập tức sững sờ.
Hắn nói cái gì?
Hắn nói hắn còn không đê tiện đến mức nói nữ nhân mình thích như thế.
Ý của hắn là, hắn thích nàng?
Nàng không thể tin loại chuyện hoang đường này, cho dù thích đi nữa, thì hắn cũng đều đã viên phòng với Nam Cung Nguyệt, thân thể đã không còn sạch sẽ nữa, nàng sẽ không thể tiếp nhận hắn.
Thấy Vân Nhược Linh không nói lời nào, Sở Diệp Hàn nghiêm túc nhìn nàng chăm chú: “Chẳng lẽ ngươi cũng tin những lời nàng ta nói? Ngươi cũng tin bổn vương là loại người này?”
Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng: “Ta tin hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là, ngươi đã cùng nàng ta viên phòng, trong mắt ta, ngươi đã ô uế, xin thả ta ra, ta muốn ăn cơm trưa.”
Nàng bây giờ không muốn đối mặt với Sở Diệp Hàn dù chỉ một khắc.
“Bổn vương cũng nói, bổn vương ăn cùng với ngươi.” Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh cười lạnh, hẳn là tối hôm qua dùng sức quá mức với Nam Cung Nguyệt nên bây giờ mới đói đúng không?
Sở Diệp Hàn nắm chặt tay của Vân Nhược Linh, mạnh mẽ kéo nàng đi ra bên ngoài, sau khi ra ngoài, hắn ra lệnh cho nhóm Thu Nhi: “Bổn vương hôm nay ở đây dùng bữa, các ngươi mang thức ăn lên đi.”
Thu Nhi nghe xong, mừng rỡ nhanh chóng chạy xuống mang thức ăn lên.
Vương Gia hiếm hoi mới dùng bữa ở đây, lần gần nhất vẫn là lần ăn lẩu trong sân, sau đó cũng chưa từng lại dùng bữa ở đây.
Bây giờ hắn chịu dùng bữa ở đây, chứng minh Vương Phi vẫn được sủng ái, đây là chuyện rất tốt.
-
Chờ đến khi thức ăn đã được bưng lên, Vân Nhược Linh lại chẳng muốn ăn chút nào nữa, bởi vì Sở Diệp Hàn ngồi trước mặt nàng, nàng nửa miếng đều ăn không vào.
“Ngươi có thể trở về ăn không? Hoặc là đi ăn cùng ái thiếp của ngươi đi, đừng ở chỗ ta nữa, ảnh hưởng khẩu vị của ta.” Vân Nhược Linh lạnh lùng trừng Sở Diệp Hàn một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!