Vân Nhược Linh nhàn nhạt nhìn về phía nàng ta, đột nhiên xoay người, nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, Nhi phu nhân sao có thể gọi thẳng tục danh bổn phi? Theo quy tắc, Nhị phu nhân phải gọi bổn phi là gì?”
Giọng Thu Nhi lạnh lùng, nói: “Nhị phu nhân là thiếp của Tướng phủ, thiếp vốn là không thể gọi thẳng tục danh của của tiểu thư, mà theo quy củ, bà ta hẳn là phải tôn xưng người một tiếng Đại tiểu thư hoặc Vương Phi nương nương. Hơn nữa, phẩm cấp của họ đều thấp hơn người, theo quy tắc là phải hành lễ với người. Nhị phu nhân đến chậm, cho quản gia ra cản Vương Phi vào cửa thì thôi đi, nói chuyện đã lâu đến thế còn chưa hành lễ với Vương Phi? Quả thực là quá không có quy tắc, quá không tuân thủ thể thống.”
“Đúng, Nhị phu nhân quả thực không để Hoàng gia và nương nương vào mắt, nương nương về nhà, bà ta thế mà lại đối xử lạnh nhạt và bạc đãi nương nương, nếu không hay là nương nương tiến cung kể cho Thái Hậu nghe, nói là Nhị phu nhân bất kính với nương nương, xem Thái Hậu xử trí thế nào.” Tửu Nhi bên cạnh cũng lạnh giọng tiếp lời.
Nhị phu nhân nghe xong, sắc mặc cũng trắng bệch ngay lập tức.
Bà ta không ngờ rằng hai nha đầu này lại nhanh mồm nhanh miệng như thế, lại dám kéo Thái Hậu ra nói.
Bà ta biết Vân Nhược Linh cứu được Thái Hậu, bây giờ thanh danh vang dội, nàng có Thái Hậu làm chỗ dựa, bà ta thật đúng là không dám chọc nàng.
Trong lòng ba ta vô cùng phẫn nộ vì Vân Nhược Linh không chừa chút mặt mũi nào cho chủ mẫu là ba ta đây, trên mặt thì bất đắc dĩ hành lễ, nói: “Là thần thiếp sai, xin chào Đại tiểu thư, xin mời vào trong.”
Vân Nhược Linh lạnh lùng chớp chớp mắt, nhấc chân lên, bước vào phủ Tể Tướng.
Vân Hinh Lam nhìn thấy mẹ mình bị uất ức, lập tức nổi giận chạy lên, đi theo bên cạnh Vân Nhược Linh, giận dữ nói: “Vân Nhược Linh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Ly Vương Phi thì có thể ra vẻ, mẹ ta mặc dù là thiếp, nhưng bà ấy bây giờ là chủ mẫu của Tướng phủ. Bà ấy nuôi dưỡng ngươi lớn lên, ngươi thế mà lại không tôn trọng bà ấy, ngươi đây là bất kính với chủ mẫu!”
“Ta là Vương Phi, hẳn là bà ta kính ta, tại sao lại biến thành ta kính bà ta? Xin lỗi, ta là được mẫu thân của ta nuôi dưỡng, không liên quan gì đến Nhị phu nhân.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Ngươi! Ngươi quá phách lối, chỉ là Vương Phi mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Chúng ta đều là con gái của phụ thân, phụ thân là Tể Tướng, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta cũng là Vương Phi, để xem ngươi còn phách lối được gì.” Vân Hinh Lam đen mặt nói.
Nghe nói như thế, Vân Nhược Linh không nhịn được cười: “Tam muội, đầu tiên, không tính chuyện ngươi là thứ nữ, chỉ tính chuyện ngươi và vị hôn phu Giang Châu kia của ngươi đi, ngươi rõ ràng đã có vị hôn phu, thế mà còn mơ tưởng làm Vương Phi? Ai cho ngươi mặt mũi thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!