"Thật sao?"
Vân Nhược Linh cứ cảm thấy mẫu thân đang né tránh ánh mắt của nàng.
Bằng trực giác của nàng, cái này không phải là một câu trả lời chân thật.
Hoàng thị gật đầu: "Đó là sự thật, để đề phòng người ta gọi con là yêu quái, con ngàn vạn lần không nên để cho người khác biết trên lưng con có hình xăm màu xanh."
Nếu Hoàng thị đã không muốn nói ra sự thật, Vân Nhược Linh cũng không định ép bà ấy.
Chẳng qua nàng cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là một hình xăm màu xanh mà thôi, cho dù lộ ra, người ta cũng sẽ không cho rằng nàng là yêu quái, vì sao Hoàng thị lại sợ hãi như vậy?
-
Sau khi cho Hoàng thị uống thuốc xong, Vân Nhược Linh liền bảo Hoàng thị nghỉ ngơi trước, nàng và Vân Nhược Hoa đến sân ở ngoài viện nghỉ ngơi.
"Đại tỷ, tỷ quay về thật đúng lúc, ta nói cho tỷ một chuyện lạ, lần trước ta đi qua phòng chứa đồ lặt vặt, ta nghe được một tiếng kêu lạ, thật là khủng khiếp. Ta nói cho mẫu thân và Tôn ma ma, kết quả các nàng nói là vốn chẳng hề có giọng nói nào cả, ta đã rất ngạc nhiên. Nhưng ta thực sự nghe được tiếng kêu kia, là một hồi gào thét vừa mơ hồ lại thảm thiết, nghe cực kỳ đáng sợ."
Vân Nhược Hoa kể lại chuyện này, cả người nổi đầy da gà.
Vân Nhược Linh nghe xong, rơi vào trong mù mịt, trong ấn tượng của nàng, cả tòa viện phía Đông đều yên lặng, không có một thanh âm nào cả.
"Muội thật sự nghe được sao? Có phải giọng nói của bọn nha hoàn không? Mặc dù trong viện của mẫu thân có ít nha hoàn nhưng cũng có hai, ba người."
Trước kia trong sân của Hoàng thị có rất nhiều đầy tớ.
Từ sau khi bà thất thế ngã đài, rất nhiều nha hoàn đã chạy, phần lớn đi nương nhờ Nhị phu nhân, cho nên trong viện phía Đông vốn không có mấy nha đầu.
Cho dù có cũng chỉ là vài người hiền lành nhút nhát hoặc là loại ngồi ăn chờ chết.
"Ta thật sự nghe được, hơn nữa không chỉ có một lần, vùng kế cận phòng chứa đồ lặt vặt kia không hề có người ở, với lại mẫu thân cũng cấm chúng ta tới nơi đó, nói rằng chỗ đó rất bẩn, không an toàn. Nhưng lần trước, khi ta nhìn thấy Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng đã chạy tới đó để tìm mẫu thân của nó là Đại Hoàng, vì đuổi theo chú chó nên ta đã vô tình tới nơi đó, thật sự nghe được một hồi tiếng kêu kỳ quái rất thảm thiết, giống như có quỷ vậy. Ta trở về nói cho mẫu thân và Tôn ma ma, còn bị các nàng khiển trách một trận, mẫu thân bảo ta không nên đến chỗ đó nữa, nếu còn tái phạm thì sẽ phạt ta."
Vẻ mặt Vân Nhược Hoa ảm đạm kể lại.
Vân Nhược Linh cũng nhớ ra rồi, ở nơi xa nhất so với sương phòng phía Đông, có một viện nhỏ mọc đầy cỏ dại.
Trong viện nhỏ đó có mấy gian sương phòng bỏ hoang là dùng để cất đồ linh tinh, từ nhỏ mẫu thân đã không để cho bất kỳ ai đến gần nơi đó, ở đó lại âm u, tối tăm, bình thường sẽ không có ai qua lại.
Vân Nhược Linh nhìn về phía muội muội, đột nhiên nói: "Hoa Nhi, muội không cảm thấy mẫu thân có chút lạ lùng sao? Bà ấy không cho ai biết về hình xăm trên lưng ta, cũng không cho chúng ta đến gần phòng chứa đồ lặt vặt, tựa như có bí mật gì vậy."
Trước kia các nàng còn nhỏ tuổi nên không cảm thấy gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!