"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, hai người ở đây làm gì vậy?"
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tôn ma ma truyền tới từ bên ngoài phòng chứa đồ lặt vặt.
Giọng nói của Tôn ma ma vừa vang lên, tiếng đập cửa bên trong đột ngột dừng lại, tiếng xiềng xích va chạm cũng dần biến mất, cuối cùng căn phòng trở lại dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Bất chợt không còn âm thanh nào khiến Vân Nhược Linh cảm thấy như vừa rồi nàng đã gặp ảo ảnh thính giác vậy.
Nàng nhanh chóng đưa Hoa Nhi đi ra ngoài, nói với Tôn ma ma: "Ma ma, chúng ta vừa mới nghe được một hồi tiếng kêu lạ, giống như có ai đó đang bị giam giữ trong căn phòng này, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Sắc mặt Tôn ma ma trở nên trắng bệch trong nháy mắt, tuy nhiên bà ta trấn định lại rất nhanh, trầm giọng nói: "Có thể là Vương phi gặp ảo giác, đây chỉ là một căn phòng chứa đồ, sao lại có âm thanh gì được? Lão nô đã ở đây mấy chục năm, từ trước tới giờ chưa từng nghe thấy âm thanh nào cả."
"Phải rồi, Vương gia đã tới, hiện Thừa tướng đang không có mặt trong phủ, bây giờ Nhị phu nhân đang tiếp đãi ngài ấy, người mau đến phòng trước gặp Vương gia đi."
"Vương gia nào?"
Vân Nhược Linh hỏi.
"Là Ly Vương, có nha hoàn báo lại, nói ngài ấy đã tới, bảo rằng ngài đi cùng Vương phi trở về Tướng phủ nhưng trước đó ngài phải giải quyết chuyện ở doanh trại, cho nên mới đến muộn. Vương phi, ngài ấyđang chờ người ở phòng trước, người mau đi đi."
Tôn ma ma nói.
Trán bà ta căng chặt, ánh mắt có phần sốt ruột, tựa như đang hy vọng Vân Nhược Linh mau chóng rời khỏi đây vậy.
Ban nãy nếu không có nha hoàn tới bẩm báo, bảo bà ta thông báo cho Vương phi rằng Ly Vương đã tới thì bà ta còn không biết Vương phi và Hoa Nhi đã tới nơi này.
Các nàng lại còn nghe được âm thanh kỳ quái, hỏng bét, bây giờ phải giải thích thế nào đây.
Vân Nhược Linh thoáng sửng sốt, hóa ra là Sở Diệp Hàn, hắn tới đây làm gì?
Chẳng phải hắn hận Tướng phủ đến tận xương tủy sao? Hiện tại hắn lại tới đây, không biết trong lòng sẽ mưa to gió lớn đến nhường nào.
Tuy nhiên, bây giờ nàng không có hứng để ý đến hắn, nàng chỉ cảm thấy hứng thú với âm thanh kỳ quái kia.
"Không vội, đã có Nhị phu nhân tiếp đón hắn, ta đi thăm mẫu thân trước đã."
Vân Nhược Linh nói xong, đưa Hoa Nhi và Tửu Nhi đến sương phòng của Hoàng thị.
Tôn ma ma thấy vậy, vội vàng sợ hãi đi theo.
-
Vân Nhược Linh vừa đến phòng của Hoàng thị liền thấy Hoàng thị đang dựa nghiêng trên giường, lúc nãy bà đã dùng mặt nạ thở để hô hấp, lại uống thuốc, bây giờ sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Có điều, bà vừa thấy các nàng, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên không tự nhiên, ánh mắt láo liên, giống như đang tránh né điều gì vậy.
"Nương, người nói cho ta đi, rốt cuộc ai đang ở bên trong căn phòng chưa đồ lặt vặt kia, tại sao lại phát ra âm thanh quái dị như vậy?"
Vân Nhược Linh đi tới trước giường của Hoàng thị, hỏi thẳng vào vấn đề.
Tôn ma ma đã phái nha hoàn báo tin cho Hoàng thị từ lâu, Hoàng thị đã sớm biết chuyện các nữ nhi đến căn phòng chứa đồ kia.
Trong lòng bà run rẩy, trên mặt thì giả vờ như không biết chuyện gì: "Tại sao con lại hỏi như vậy? Nơi đó chỉ dùng để chứa đồ linh tinh, sao có thể có âm thanh gì được chứ? Chẳng phải ta đã dặn các con không nên tới chỗ đó sao, nơi ấy bẩn như vậy, các con đến đó làm gì? Đại Hoàng đâu?"
Hoàng thị nhìn về phía Tôn ma ma.
Tôn ma ma nói: "Đại Hoàng bị làm cho bất tỉnh, hẳn là đã ăn phải bánh bao thịt có hạ thuốc."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!