Vân Nhược Linh thì nói: "Nương, nếu người thật sự muốn tốt cho chúng con thì không nên lừa gạt chúng con, con luôn cảm thấy căn phòng chứa đồ kia có vấn đề."
"Bên trong có phải đang giam giữ một người nào đó không? Nương, người nọ có phải là do nương giam lại không? Ta nghe thấy tiếng kêu, đó hẳn là một nữ nhân, nàng là ai? Tại sao người phải giam cầm nàng? Rốt cuộc người có bí mật gì?"
Trước kia Vân Nhược Linh còn nhỏ, không biết hoài nghi những thứ này.
Bây giờ nàng đã trưởng thành, đương nhiên sẽ biết nghi ngờ tất cả những điều đó.
Nàng không hy vọng nương luôn luôn yêu thương nàng lại là một người xấu đi bắt nhốt người khác.
Hoàng thị vừa nghe, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch, thân thể gầy yếu của bà rụt vào trong chiếc chăn rộng lớn, cả người run rẩy nói: "Không có giọng nói nào cả, không có thứ gì hết, nương không giam người khác, kia là do các con nghe lầm, các con đừng ép ta nữa, tất cả các con mau đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Thấy dáng vẻ kinh hoàng này của Hoàng thị, Vân Nhược Linh và Hoa Nhi nhìn nhau, hai người thấy Hoàng thị biến thành như vậy cũng không dám tra hỏi bà nữa.
"Vậy cũng được, nương, người nghỉ ngơi trước, chúng ta đi ra ngoài."
Vân Nhược Linh nói xong, kéo cánh tay của Hoa Nhi, lui ra ngoài.
-
Thời gian thụt lùi trở về nửa giờ trước.
Trong phòng trước của Tướng phủ, Sở Diệp Hàn đang lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, đứng bên cạnh là Nhị phu nhân của Tướng phủ, Tam tiểu thư Vân Hinh Lam và Tứ tiểu thư Vân Cẩm Yên, cùng một số tôi tớ.
Nhị phu nhân cho người dâng trà và điểm tâm lên, cẩn thận tiếp đãi Sở Diệp Hàn: "Vương gia, Thừa tướng đã ra ngoài, thiếp thân vừa phái người đi thông báo cho ngài ấy, chắc ngài ấy sẽ sớm trở về thôi."
"Hiện tại thiếp thân sẽ tiếp đãi ngài trước, nào, đây là một loại chè xuân thượng hạng - trà Long Tĩnh, do tiểu nữ Cẩm Yên tự tay ngâm, mời ngài nếm thử xem mùi vị như thế nào?"
Nhị phu nhân nói xong, đẩy Vân Cẩm Yên ở sau lưng tới trước mặt mình.
Vân Cẩm Yên vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn, khuôn mặt nhỏ xinh xắn liền đỏ lên, lúng ta lúng túng đứng đó.
Không có biện pháp, Sở Diệp Hàn ngồi trên ghế chạm hoa kia thực sự quá đẹp mắt.
Ngay cả một đại mỹ nhân như nàng ta cũng phải ngắm đến đỏ mặt.
Nàng ta đã gặp không ít nam nhân, nàng ta lớn lên khá xinh đẹp, những nam nhân kia thấy nàng ta, ai mà chẳng tranh nhau theo đuổi nàng ta, vô cùng yêu thích.
Chỉ có Sở Diệp Hàn này, mặc một bộ đồ gấm tơ tằm đắt tiền, lạnh lùng ngồi đó, đôi mắt phượng mày ngài hẹp dài kia không thèm nhìn nàng ta lấy một cái nhưng nàng ta lại cảm thấy hắn rất cao lãnh, còn có sức hấp dẫn, lại càng thêm thích hắn.
Vân Cẩm Yên được mẫu thân chỉ dẫn, vội vàng tiến lên châm trà cho Sở Diệp Hàn, vừa châm vừa nói: "Mời Vương gia uống trà."
Nói xong, nàng ta cung kính dâng trà lên trước mặt Sở Diệp Hàn, trên mặt mang theo một tia ý cười.
"Cứ để ở đó đi."
Sở Diệp Hàn thản nhiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!