Dù hắn đói bụng vơ quàng cũng không thể vụng trộm với nữ nhân của Tướng phủ chứ, đây chẳng phải là đang tát vào mặt nàng sao?
Ngay tức khắc, nàng tức giận tiến lên phía trước, trước tiên hành lễ với Vân Thịnh, một đôi mắt lạnh lẽo, vô cùng tức giận bắn về phía Sở Diệp Hàn: "Vương gia thật là hăng hái, thần thiếp còn tưởng rằng Vương gia tới vương phủ để làm gì, hóa ra là yêu mến muội muội của ta.”
“Chàng thích nàng ta thì có thể nói với ta sớm một chút, ta sẽ thành toàn cho hai người, cần gì phải làm việc ở loại địa phương này chứ? Thật là làm giảm phẩm chất của Vương gia chàng."
"Phu nhân, nàng tới thật đúng lúc, nàng hiểu lầm rồi!"
Sở Diệp Hàn thấy Vân Nhược Linh hiểu lâm, hắn lạnh lùng dùng lực, đẩy Vân Hinh Lam ngã xuống đất.
Sau đó, hắn lạnh lùng đi ra sân, ánh mắt trong trẻo lạnh lẽo quét một vòng nhóm người.
Vân Thịnh vội vàng tiến lên, hành lễ với hắn: "Hạ quan tham kiến Vương gia, không biết Vương gia và tiểu nữ đây là... đây là sao vậy?"
Ngay cả Vân Thịnh đã từng trải qua rất nhiều chuyện cũng bị một màn này làm hoảng sợ.
Nhìn tình huống này, hình như tam nữ nhi của ông ta và Ly Vương đã làm với nhau.
Nếu như chuyện này do Ly Vương khơi mào, vậy thì ông ta cũng không thể quát tam nữ nhi, ngộ nhỡ Ly Vương và tam nữ nhi tình đầu ý hợp, muốn kết hôn với nàng ta thì sao?
Cho nên, sắc mặt ông ta cứng ngắc đứng yên ở đó, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng quét mắt qua Vân Thịnh, đột nhiên đi tới trước mặt Vân Nhược Linh, nắm lấy tay nàng, nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy tình ý, thậm chí trong mắt còn mang theo ý cười: "Vừa rồi bổn vương đợi nàng thật lâu, sao nàng mãi không tới?"
Vân Nhược Linh không ngờ rằng ở trong hoàn cảnh như bây giờ mà nam nhân này vẫn còn cười được.
Nàng hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Chàng đừng đụng vào ta, vốn là ta không muốn quản chuyện của chàng nhưng ta thân là Vương phi của chàng, có phải chàng nên cho ta một lời giải thích không?"
Nói xong, nàng bắn ánh mắt lạnh như băng về phía Vân Hinh Lam.
Lúc này đã có nha hoàn chạy tới, phủ thêm quần áo bên ngoài cho Vân Hinh Lam, Vân Hinh Lam bị Sở Diệp Hàn đẩy một cái, ngã ngồi trên đất, mặt đất lạnh ngắt kia cọ xát làm mông nàng ta đau rát.
Trong mắt nàng ta lập tức ứa ra một chuỗi nước mắt, nàng ta vừa muốn mở miệng, trông thấy ở cửa viện, tất cả đám người Nhị phu nhân và Vân Cẩm Yên đều tới.
Bấy giờ nàng ta mới phát hiện, chuyện này ầm ĩ rồi.
Hiện tại, cho dù chân tướng của câu chuyện là gì, nàng ta cũng phải vu hết thảy lên người Sở Diệp Hàn, người khác đều đã thấy bộ dạng này của nàng ta và Sở Diệp Hàn, nàng ta không dựa vào hắn cũng không còn ai thèm lấy nữa.
Vậy nên, nàng ta chỉ có thể nghĩ cách vu cáo cho hắn.
"Hinh Lam, con, con đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nhị phu nhân, không dám tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Ban nãy, khi bà ta và Vân Cẩm Yên ở phòng trước đợi Thừa tướng quay về, bỗng nhiên nghe thấy quản gia nói lão gia đã trở về phủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!