"Ta sẽ không trách muội, tuy nhiên, muốn gả vào Ly Vương phủ ta phải hỏi muội một vấn đề trước. Trước khi muội và Vương gia thân với nhau, có phải vẫn còn thân trong trắng không?"
Vân Nhược Linh hỏi.
Sở Diệp Hàn nhìn nàng, nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự định cưới Vân Hinh Lam vào đấy ư?
Hắn lạnh lùng nói: "Nàng ta muốn vào Ly Vương phủ cũng được, với điều kiện là nàng ta phải chết! Nếu không, ngay cả nàng ta muốn dựa vào, bổn vương cũng phải giết nàng ta!"
Từ trước đến giờ hắn không thích giải thích, chuyện hắn không làm, cũng chưa hề làm, người tin thì đương nhiên sẽ tin tưởng hắn.
Người không tin thì cho dù hắn có nói đến rách miệng cũng không chịu tin tưởng.
Thấy Sở Diệp Hàn giận đùng đùng như vậy, Vân Nhược Linh ấn bả vai của hắn: "Vương gia bình tĩnh chút, đừng thiếu kiên nhẫn, nếu như chàng thực sự chạm vào người ta, chắc chắn chúng ta phải chịu trách nhiệm với người ta. Cho dù là làm một thông phòng, chúng ta cũng phải thu nhận nàng ta."
Nếu như Sở Diệp Hàn bị oan uổng, vậy Ly Vương phủ cũng phải truy cứu trách nhiệm.
Thấy dường như Vân Nhược Linh đang có chủ ý gì, Sở Diệp Hàn liền không nói nữa.
Trái lại, hắn muốn xem thử xem, nàng sẽ phá vỡ cục diện này như thế nào.
Vân Hinh Lam nghe thấy chỉ là thông phòng, tức khắc giận đến oán hận trợn mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái.
Tuy nhiên, nàng ta vẫn đỏ vành mắt nói: "Đại tỷ, trước khi thân với Vương gia, ta khẳng định là thân trong trắng."
Nàng ta không hiểu vì sao Vân Nhược Linh lại hỏi như vậy.
Nhưng nàng ta biết, nàng ta không thể trả lời không phải thân trong sạch, như vậy chẳng phải danh tiếng của nàng ta sẽ kết thúc sao?
"Muội bảo ban nãy Vương gia đã đụng vào muội, các muội ở trên giường hay là ở nơi nào khác?"
Vân Nhược Linh hỏi.
"Đại tỷ, tỷ hỏi những điều này để làm gì? Chúng ta... Chúng ta đương nhiên ở trên giường."
Vân Hinh Lam đáp, dù sao nàng ta cũng không thể nói các nàng trên đất được.
Trời lạnh như thế này, dù là ai cũng không tin lời này của nàng ta.
Thật may trong sương phòng kia có một cái giường, trước khi nàng ta lừa Sở Diệp Hàn tới đây cũng đã nghĩ đến ở trong đó có giường, thuận tiện hành động, nên mới tới chỗ này.
Thật ra thì trước kia Khởi La Viện này là chỗ ở của một thiếp thất.
Nhưng sau khi thiếp thất đó mắc bệnh rồi chết, chỗ này liền không có ai ở, mọi người cũng chê nơi này xui xẻo, bình thường không có ai tới đây.
Cho nên, nàng ta mới đưa Sở Diệp Hàn đến nơi này.
Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng: "Nếu các muội hành sự ở trên giường, vậy không bằng chúng ta đi vào kiểm tra một chút, xem trên giường có lạc hồng hay không? Muội mới vừa nói muội là thân trong trắng, nếu bây giờ đã thành người của Vương gia, chắc chắn là có lạc hồng, đúng không?"
Nghe nói như vậy, lòng Vân Hinh Lam tức khắc lạnh xuống.
"Muội, muội không biết có lạc hồng hay không..."
Vân Hinh Lam cắn môi, sắc mặt trở nên ảm đạm trong nháy mắt.
"Không phải muội là thân trong trắng sao? Ngay cả có lạc hồng hay không cũng không biết ư? Nhị phu nhân, chúng ta đi vào kiểm tra một chút đi."
Vân Nhược Linh "tốt bụng" mời Nhị phu nhân.
Sắc mặt Nhị phu nhân còn đỏ hơn gan lợn: "Được rồi, vào kiểm tra xem xem."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!