Vân Nhược Linh lạnh lùng quét mắt nhìn nàng ta, nàng ta vào đây làm gì?
Ngoài miệng Nam Cung Nguyệt nói như vậy, thấy một màn hai người ở chung với nhau, trong lòng nàng ta đang rỉ máu.
Mặt ngoài Vương gia và Vương phi đang gây gổ nhưng loại tình cảnh này đối với nàng ta mà nói, đây chính là ân ái.
Nàng ta không ngờ rằng Vương gia lại loại chuyện đó với Vương phi ở trên xe ngựa, Vương phi lại còn không tình nguyện.
Nếu như đổi thành nàng ta, nàng ta chỉ mong vậy.
Vương phi thật là sinh trong phúc mà không biết hưởng.
Vương phi tự do phóng khoáng như vậy, Vương gia cũng không trách nàng, còn dụ dỗ nàng, nàng dựa vào cái gì?
Sở Diệp Hàn lạnh lùng lướt qua Nam Cung Nguyệt: "Ngươi vào đây làm gì?"
Nàng ta nói những lời này, âm dương quái khí, rõ ràng đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa hắn với Vân Nhược Linh.
Đáng tiếc, bây giờ hắn đã không mắc lừa nữa.
Hắn đã nhìn thấu nàng ta.
"Ta, ta đi vào xem tỷ, ta lo lắng cho tỷ, không được sao?"
Nam Cung Nguyệt cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Diệp Hàn.
Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng, Nam Cung Nguyệt bám sát theo vào như vậy chính là muốn nhìn xem nàng và Sở Diệp Hàn đang làm gì, đúng ra là nàng ta quan tâm Sở Diệp Hàn chứ.
"Có thể, nhưng tốt nhất là ngươi không nên lên tiếng."
Sở Diệp Hàn nhưng là, nhắc nhở Nam Cung Nguyệt tốt nhất nên im miệng.
Nàng ta vừa mở miệng liền không dịu dàng nữa..
Nam Cung Nguyệt không dám tin cắn cắn môi, vậy mà Vương gia lại vì nữ nhân này, bảo nàng ta không cần nói chuyện, hắn mà lại ghét bỏ nàng ta như vậy.
"Được, hay là Vương gia để ta tới thoa cho tỷ đi, dẫu sao nam nữ khác biệt, ta là nữ nhân, động tác của ta cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cũng tiện tránh hiềm nghi."
Nam Cung Nguyệt thật sự không Sở Diệp Hàn động vào Vân Nhược Linh cho nên mới nói như vậy.
Sở Diệp Hàn trầm giọng nói: "Câu nam nữ khác biệt là nói với người ngoài, Vương phi là thê tử của bổn vương, bổn vương thoa thuốc cho nàng thì có gì mà không tiện? Vì sao lại phải tránh hiềm nghi?"
Hắn nói xong, đổ thuốc mỡ lên mắt cá chân của Vân Nhược Linh, sau đó rất nghiêm túc, cẩn thận xoa.
Thấy bộ dáng dịu dàng của Sở Diệp Hàn, nội tâm Nam Cung Nguyệt ghen tị đến mức nổi điên, tức giận đến nỗi muốn hộc máu.
Thuốc mỡ mát lạnh thoa trên mắt các chân của Vân Nhược Linh, chỉ chốc lát sau, Vân Nhược Linh cảm thấy không còn đau đớn đến vậy nữa.
Thuốc mỡ của cổ nhân đúng là lợi hại.
Nam Cung Nguyệt thấy vậy, đột nhiên cũng khó chịu rên rỉ một tiếng, Đàm Nhi vội nói: "Phu nhân, người sao vậy? Có khó chịu chỗ nào không?"
"Chân của ta cũng thật đau, lần trước bị ngã còn chưa khỏi hẳn, lúc nãy ta lại đi một quãng đường rất xa cho nên có hơi đau, không có gì đáng ngại."
Nam Cung Nguyệt cũng duỗi chân ra.
Nàng ta đang nhắc nhở Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn đã thoa cho Vân Nhược Linh, có phải cũng nên thoa cả cho nàng ta không.
Các nàng đều là thê tử của hắn, hắn cũng không thể bên nặng bên nhẹ.
Nàng ta còn là ân nhân cứu mạng của hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!