Đây là lời Nam Cung Nguyệt muốn nói, lại từ trong miệng nàng nói ra.
Nghe thật buồn bực.
"Nhưng ta quan tâm, ta không hy vọng người khác nói phu quân của ta là hạng người vong ân phụ nghĩa, ta càng không hy vọng người khác nói ta là hổ cái đố kỵ, không cho phu quân cùng tiểu thiếp ân ái. Hơn nữa, bàn chân của ta bây giờ đau như thế này, ngay cả đi bộ cũng khó khăn, làm sao có thể làm chuyện đó với ngài?"
Vân Nhược Linh trăm phương ngàn kế muốn cự tuyệt Sở Diệp Hàn.
"Làm chuyện này không cần dùng chân, cũng không cần ngươi động, ngươi sợ cái gì?"
Môi Sở Diệp Hàn đỏ thẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.
“Ngươi, ngươi thật vô sỉ, ngươi mau cút ra ngoài cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Vân Nhược Linh đỏ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi ra ngoài: "Nếu không phải hiện tại bổn vương có việc phải làm, hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi quý trọng cho tốt tự do hiện tại, chờ bổn vương rảnh rỗi, nhất định sẽ sủng hạnh ngươi.”
"Ngươi đi chết đi. Cút."
Vân Nhược Linh hung hăng ném một cái gối về phía bóng lưng của Sở Diệp Hàn.
Đáng tiếc, Sở Diệp Hàn đi quá nhanh, người đã đi ra ngoài, nàng căn bản không ném tới.
Thu Nhi sợ tới mức vội vàng đi vào, "Nương nương, gan của người cũng lớn quá, sao người có thể đối với Vương gia như vậy? Ngài ấy sẽ tức giận.”
"Giận, hắn thích tức giận như thế nào thì mặc kệ hắn, tốt nhất là hắn tức giận muốn hoà ly hoặc hưu ta, như vậy ta mới hài lòng đấy."
Vân Nhược Linh nghĩ tới Nam Cung Nguyệt, liền lạnh lùng nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy tức giận.
Thu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đúng rồi, trưởng công chúa quay lại rồi, Hoàng thượng cho phép ngài ấy ở lại đến mười lăm, để ngài ấy ở lại vương phủ qua Tết nguyên tiêu mới trở về, cho nên ngài ấy lại dẫn Mai cô cô quay lại rồi, nương nương, người có muốn đi thỉnh an ngài ấy không?”
"Ta vốn muốn đi, nhưng mắt cá chân bị bong gân đi lại rất đau, hiện tại đi có tiện không?"
Vân Nhược Linh nói.
"Chờ chân nương nương khỏi rồi đi, nô tỳ kêu Tửu Nhi đi báo cho Mai cô cô một tiếng."
Thu Nhi nói.
Trưởng công chúa là người nhỏ mọn, tốt nhất là đi giải thích một chút, nếu như không giải thích, ngài ấy nhất định sẽ hiểu lầm nương nương.
"Thu Nhi, ta đột nhiên muốn ăn thịt ba chỉ da giòn, chúng ta làm ăn em thấy thế nào?"
Vân Nhược Linh nhớ tới những món ăn hiện đại, không khỏi chảy nước miếng.
Sơn hào hải vị của cổ đại cũng nhiều, nhưng so với hiện đại vẫn kém hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!